Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu
-
C17: Cảm giác lần đầu tiên
Cả hai cùng bước lên chiếc BWM sang trọng rời khỏi tập đoàn Lục Thị.
Trong suốt dọc đường Lục Triết Tiêu không nói câu gì chỉ phô diễn ra bộ mặt lạnh như phiến băng, thi thoảng Cố Y Lạc quay sang nhìn, vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Sao thế? Em có gì thì nói đi.”- Cuối cùng anh cũng chịu mở lời nói.
Cô có cảm giác như mình bị bắt tại trận vậy, không ngờ nãy giờ anh vẫn chăm chú nhìn từng hành động nhỏ của mình.
“Ờ…ờ… Bây giờ anh muốn đi đâu?”
“Chẳng phải em muốn mời tôi ăn sao?”
Cố Y Lạc ngờ vực chưa hiểu gì thì Lục Triết Tiêu nói thêm: “Đến siêu thị mua ít đồ về nấu.”
Hử…hử… Cô thầm cười nhạt, mọi thứ là anh đang tự biên tự diễn ra cả, cũng chẳng thèm hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Biết làm sao bây giờ, đã theo lao thì cho dù có xuống vực cũng phải theo đến cùng.
Họ đẩy thêm chiếc xe đẩy đi vào siêu thị, trông giống một cặp tình nhân thực sự, mà có vẻ như nét soái ca lạnh lùng, đầy khí chất của anh thu hút không ít ánh nhìn.
Đương nhiên chẳng ánh nhìn nào lọt vào mắt anh bởi vì tâm trí anh đều đã dồn hết cho cô gái đi bên cạnh.
Tuy rằng cô cũng bình thường như bao cô gái khác ở đây, nhưng hiển nhiên cô đi vào mắt anh lại tự biến thành đặc biệt, đến bản thân anh cũng ngờ ngợ chẳng hiểu là tại sao.
Cô quay sang hỏi: “Lục tiên sinh anh muốn ăn món gì?”
“Gì cũng được, tôi không kén ăn.”- Anh trả lời rất nhanh.
Chỉ cần là món do chính tay em nấu anh không có ý định lựa chọn.
Họ ghé vào sạp rau mua một ít rồi đi qua hàng cá, hàng thịt lựa chọn, trong một chốc đã chất đầy xe.
Lựa xong xuôi nguyên liệu nấu nướng, ánh mắt Lục Triết Tiêu chăm chăm nhìn về phía đám đồ chơi dành cho trẻ con, theo như trí nhớ của anh Bảo Bảo tuy còn là đứa trẻ nhưng số lượng đồ chơi chỉ tính đầu ngón tay.
Không chần chừ đẩy theo chiếc xe chất đầy đồ ăn anh rảo bước về phía khung kệ chứa những chiếc mô hình lắp ráp nhựa, tay lịa lịa chọn đại mấy thứ.
Thấy vậy Cố Y Lạc bèn cản: “Anh làm gì vậy? Mua mấy thứ này làm gì cho tốn kém ra.”
Ánh mắt lạnh lùng anh quay sang nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt có sự trách móc: “Cô đừng chỉ hà tiện mà đưa thằng bé tới mấy nơi đá gà rồi vật tay kia, thằng bé dù sao cũng chỉ là trẻ con vẫn nên mua cho nó một ít mô hình và đồ chơi chứ!”
Cố Y Lạc cười nhạt: “Lục tiên sinh à… anh vung tay chiều quá chớn như này thằng bé được đà nó đòi tôi đáp ứng không nổi đâu!”
“Là tôi trả tiền, cô là gì mà cản túi tiền của tôi.”
Cô thực sự bất lực, chịu trói. Đúng tiền là của anh, anh muốn mua gì, tiêu như nào, hay cho ai thì liên quan gì đến cô chứ!
Chân lê thê bước theo phía sau anh, nói không nên lời với độ chịu chi của Lục Triết Tiêu. Nếu có thể chắc anh khiêng luôn hết kệ đồ chơi trong siêu thị về luôn cơ mà.
Trước khi quay trở về nhà họ tạt qua trường đón Bảo Bảo.
Thằng bé vừa nhìn thấy chỗ đồ chơi thì vô cùng phấn khích: “Là superman, còn có cả mô hình xe, batman,… đúng là toàn những thứ con thích.”
Thực ra không phải vô tình anh chọn lựa chúng, ban tối anh đã dùng cả một đêm tìm tòi tài liệu sở thích của trẻ bốn, năm tuổi. Cơ mà xác suất chắc tầm năm mươi phần trăm, cũng may những thứ này thằng bé đều thích hết.
Bảo Bảo nhanh miệng hỏi: “Sao hôm nay mẹ hào phóng chi mạnh tay như này?”
Câu hỏi khiến Cố Y Lạc thoáng bối rối, hình như trước nay cô chưa từng mua cho thằng bé một món đồ chơi ra hồn.
Thấy sắc mặt u sầu của Y Lạc, Lục Triết Tiêu bèn lên tiếng: “Chỉ cần Bảo Bảo thích là được, mẹ vẫn luôn sẵn sàng cho con những gì tốt đẹp nhất mà.”
Thằng bé không nói gì nữa mà mải vùi mình lên đống đồ chơi, thi thoảng lại cười phá lên thành tiếng.
Chỉ là trước nay thằng bé không dám đòi hỏi vì sợ mẹ buồn, nhưng trẻ con mà đứa nào chẳng muốn có đồ chơi mới, chắc có lẽ cô cũng khá vô tâm trong chuyện này.
Ánh mắt đột nhiên đổi màu sang vẻ biết ơn, cô quay sang phía anh: “Cảm ơn anh, vì đã nghĩ cho thằng bé.”
“Không có gì.”
Không phải cứ nói ra lời yêu là thương, mà có những thứ chỉ cần trong âm thầm là đủ.
Một con người trước nay vốn lạnh lùng như Lục Triết Tiêu, từ khi gặp mẹ con Cố Y Lạc thì mọi thứ đang dần đổi thay, chẳng biết là có sợi dây vô hình nào đó gắn kết hay không, nhưng anh thấy bản thân chỉ có thêm niềm vui khi ở bên mẹ con họ.
Có nhiều thứ con người ta phải mất rất nhiều thời gian tìm kiếm nhưng cũng có những thứ đến nhanh và bất chợt đến như vậy.
Lục Triết Tiêu trước nay vốn là người làm việc theo lí trí không bao giờ để cảm xúc chen vào nay lại quay đổi, người luôn ngại giao tiếp và đến nhà người khác làm phiền nay lại tìm đủ cách để đến căn nhà thuê chật hẹp, nằm tít trên tầng thượng, lại không có thang máy lên xuống.
Chân bước lên từng bậc cầu thang, hai tay xách một đống đồ, nhưng lòng vui phải biết.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được người đàn ông của một gia đình thực sự là như nào.
Cánh cửa gỗ đơn sơ hé mở, ba người họ cùng nhau bước vào, không gian tuy nhỏ bé nhưng lại ấm cúm đến lạ.
Nhân lúc Bảo Bảo hăng say bên chỗ đồ chơi mới, Lục Triết Tiêu bước vào căn bếp nhỏ, anh nhìn quanh, mọi thứ đều sắp xếp gọn gàng.
“Có cần tôi giúp gì không?”- Anh hỏi.
Cố Y Lạc ngừng tay một chốc, ngước mắt nhìn anh, khẽ cười: “Không cần đâu, tôi làm ù một cái là xong ngay ấy mà. Anh cứ ra kia chơi với Bảo Bảo đi.”
Dĩ nhiên điều anh muốn không phải như vậy, anh vẫn bước vào căn bếp nhỏ, từ sau cô thuận tiện giúp cô lấy mấy đồ vật từ trên cao.
Cô ngượng ngùng: “Cảm ơn.”
“Giờ thì em thấy sự cần thiết của tôi chưa? Hơn nữa tôi không muốn mang danh chỉ biết chờ chực sẵn có mà ăn.”- Anh chớp ngay thời cơ, không cho cô cơ hội từ chối.
“Vậy được, anh lặt giúp tôi ít rau đó.”- Cô chỉ về chỗ rau cải xoong đang cần người sơ chế.
“Được…”
Cơ mà đây là lần đầu tiên anh chạm tay tới nguyên liệu, trước nay anh chỉ biết mùi vị nó như nào thôi.
Nhặt rau là như nào? Lấy dao cắt khúc hay bẻ từng cành.
Lưỡng lự một lúc anh vẫn chưa làm được việc gì…
Hành động ấy khiến cô bật cười: “Anh chưa làm bao giờ? Mà cũng đúng thôi…”
Một thiếu gia sống trong cảnh người hầu kẻ hạ không biết làm mấy việc này thì cũng không có gì làm lạ, bây giờ trực tiếp đuổi ra thì chắc sẽ chạm tới lòng tự tôn của anh, thôi thì cô đành bước đến tỉ mỉ chỉ dẫn.
“Là như này… anh bẻ từng cành bày ra, bỏ gốc đi, sau đó cắt khúc ra. Rồi anh thử làm giống như tôi vừa làm đi.”
“Phức tạp tới vậy sao?”- Anh vẫn còn mơ hồ.
Cho dù trên thương trường có khốc liệt khó khăn đến đâu thì Lục Triết Tiêu vẫn là “hổ chiến” nhưng chưa bao giờ anh thấy khó khăn như lúc này, đám cải xoong biến đầu anh thành một mớ bòng bong, ý thức người đàn ông không cho anh cơ hội lùi bước, tỉ mỉ khiêu chiến với đám rau kia.
Nhưng cố gắng lắm anh vẫn có thể hoàn thành một rổ rau cải xoong cắt nhỏ, tuy không bắt mắt nhưng dùng tạm thì vẫn được.
Cố Y Lạc chọc đùa: “Thầy giỏi thì trò cũng hiển nhiên thông minh.”
Anh nhếch nhẹ môi cười: “Phải.”
Không khí căn bếp chứa nhiều tạp xúc: có ngượng ngùng, có ấm áp, có ngọt ngào và còn có cả cảm giác lần đầu tiên.
Bữa ăn đơn giản chuẩn bị gần xong, vừa bày lên bàn thì Lục Minh Trí đến, cậu ta thốt lên: “woa… đồ ăn này là anh hai đặt ở đâu thế?”
Cố Y Lạc bưng dĩa thịt chiên từ bếp ra: “Là tôi nấu đó.”
“Cô nấu?”- Lục Minh Trí có chút khựng lại: “có chắc ăn được chứ?”
Lục Triết Tiêu phá bỏ vòng vây: “Minh Trí dù sao đến rồi thì mau ngồi xuống ăn cùng đi.”
Lục Minh Trí sực nhớ tới lí do mình tới: “À phải rồi anh hai đây là hợp đồng cần anh duyệt gấp, chiều nay em cần đi họp với bên JT.”
“Để đó đi, ăn xong rồi xem.”- Lục Triết Tiêu lạnh lùng, một tông giọng.
“Được.”
Lục Minh Trí ngồi xuống, trông vẻ không đúng lắm, đồ ăn ngon, trình bày bắt mắt nhưng chỗ rau này thì méo mó, lộn xộn.
“Y Lạc cô chắc chắn là đồ cô nấu chứ? Kiểu không lô-gic lắm?”
“Sao?”
“Đồ ăn trưng bày đẹp mắt như này còn rau thì bị cô biến thành như này…”
Đột nhiên Cố Y Lạc bật cười, đầu lắc nhẹ: “Rau không phải là tôi chuẩn bị.”
Không phải là cô thì là ai? Bảo Bảo đương nhiên không thể, thế thì chỉ có thể là…
“Là anh hai…”
“Phải.”- Cố Y Lạc vẫn còn cười, cười đến độ muốn chảy luôn nước mắt.
Lục Minh Trí sững sờ, cười nhạt lên mấy tiếng: “Trước nay anh tôi vẫn luôn ghét nhất là vào bếp, thậm chí mẹ tôi năn nỉ cả gia đình sum vầy ngày tất niên cũng không làm lay động được anh ấy. Vậy mà hôm nay anh ấy lại cắt rau luôn cơ đấy…”
Ánh mắt như muốn nuốt chửng Lục Minh Trí, Lục Triết Tiêu hầm hực: “Em có muốn ăn nữa không?”
Hành động lập tức khoá miệng, Lục Minh Trí vội vàng xoa dịu: “Em im ngay không nói thêm câu gì nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook