Bàn trà nhà họ Lục lâu lắm rồi mới lấy lại được cảm giác ấm cúm tới thế.

Hương trà dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thư giãn, bọt trà sóng sánh trên sắc vàng êm mắt, hơi nóng bay lên vừa đủ để xua tan đi cái se lạnh đầu xuân.

Bảo Bảo nãy giờ cứ quấn quýt lấy ông bà nội không chịu rời, chắc là nó vui lắm!

Thấy mẹ vừa rót trà ra ly Bảo Bảo liền trụt xuống khỏi vòng tay ông bà nội, lễ phép mời trà tất cả mọi người.

“Tốt, tốt lắm! Y Lạc, con rất biết cách nuôi dạy Bảo Bảo.”

Ông Lục vừa chu môi thổi nguội trà vừa tấm tắc khen.

“Một phần cũng là vì thằng bé hưởng ghen di truyền của nhà họ Lục chúng ta nữa.”

Bà Lục cũng nhớn người nhận lấy ly trà trên tay cháu trai vừa tiếp lời chồng.

Trời vừa choạng tối, ánh sáng bạc nhạt nhẽo, cuộc vui đầu năm cũng đến lúc kết thúc, mọi người đều rời khỏi để lại hai ông bà Lục đơn côi.

Đến cuối đời người ta mới nhận ra: chỉ có vợ chồng mới có thể bên nhau mãi mãi, con cái lớn lên rồi sẽ rời xa ra khỏi vòng tay bố mẹ, nó cũng sẽ có một gia đình riêng.

Đột nhiên Trình An Lệ nói lớn: “Y Lạc, mấy hôm nữa ta muốn cùng hai mẹ con con đi mua sắm. Được không?”

Lời nói thu hút ngay ba ánh nhìn ngờ ngợ, Cố Y Lạc phản ứng nhanh nên liền gật đầu: “Dạ được, trước lịch quay phim mới thì con rảnh ạ.”

Quay trở về nhà trong tinh thần viên mãn nhất, gia đình ba người Cố Y Lạc cùng ngả lưng nằm tự do lên giường, hạnh phúc cùng nhau mỉm cười.

Không ngờ chuyến đột kích Lục gia lại thuận lợi tới thế… chỉ đáng tiếc mấy kịch bản Cố Y Lạc vạch ra không thể dùng đến.

Xem như đó là một chuyện tốt…


“Này Triết Tiêu em phát hiện ra bố mẹ anh không lạnh lùng như em nghĩ, họ đáng yêu lắm chứ nhỉ?”

Lục Triết Tiêu nhếch môi cười: “Tất nhiên, có như thế mới sản xuất ra đứa con chất lượng giống như anh chứ!”

Bảo Bảo thuận thế nói ngay sau đó: “Thế con cũng xếp top chất lượng rồi còn gì nữa.”

“Phải, phải, tốt, tốt, anh tốt… con cũng tốt…” - Cố Y Lạc gật đầu đáp.

Còn chưa khen nổi hai câu thì đã tự mãn, điểm này thì ba con anh giống nhất.

Có điều hôm nay tâm trạng cô tốt nên sẽ cho hai người đặc quyền tự mãn ấy.

Nhưng chỉ duy nhất hôm nay…

Mấy ngày sau đó, Trình An Lệ chủ động gọi tới hẹn Cố Y Lạc cùng cháu trai đi mua sắm.

Trung tâm thương mại đông đúc đến lạ!

Hình như ngày tết sức mua sắm lại càng lớn hơn thì phải.

Nhìn cách Trình An Lệ quan tâm đến Bảo Bảo khiến Cố Y Lạc yên lòng, đôi mắt ngấn lệ, cô nghẹn ngào.

Đang đứng như trời trồng thì bà Lục thúc giục: “Y Lạc, còn đứng đó làm gì, mau vào đây chọn cho mình mấy thứ đi.”

Đôi tay cô nhanh chóng lau khô khoé mắt, mỉm cười rạng rỡ: “Dạ thôi, con không cần đâu! Mua cho Bảo Bảo là được rồi.”

Ánh mắt sắc lẹm Trình An lệ trừng lên nhìn Cố Y Lạc, giọng bà nói không tự nhiên mấy.

“Dù sao con cũng là con dâu Lục gia cho nên chú ý giữ hình tượng chút.”

Con dâu Lục gia?

Cố Y Lạc không phải nghe nhầm đó chứ!

Cuối cùng bà Lục cũng đã chính miệng thừa nhận.

Bảo Bảo ngước nhìn cặp mắt của hai người phụ âu yếm dành cho nhau, đôi môi xinh chúm chím mỉm cười.

Một lúc sau đó, một người phụ nữ khá sang trọng quý phái xuất hiện, bà ta chắc vừa bằng tuổi Trình An Lệ, gu ăn mặc khá nổi bật.

Bà ta gỡ kính đen xuống, cười nhạt hỏi Trình An Lệ: “bà Lục bà tốn bao công sức tuyển con dâu khắp mọi nơi cuối cùng lại chọn ngữ này à.”

Trình An Lệ nóng máu, ruột gan sôi sùng sục, mặt ửng đỏ lên, giọng gay gắt: “Ý bà là sao? Cái ngữ này là gì?”

Thái độ ấy khiến người phụ nữ trung niên kia vừa kinh ngạc vừa run rẩy: “Thì chẳng phải trước kia bà luôn miệng nói phải chọn con dâu môn đăng hộ đối còn gì? Sao bây giờ lại ưng thuận một đứa con dâu vừa xuất thân nghèo hèn vừa có đứa con riêng như này.”

Hiếm thấy khi Trình An Lệ tuyệt tình: “Chuyện nhà tôi ai cần bà xía vô.”

“Tưởng thế nào hoá ra nhà họ Lục cũng chỉ được như thế là cùng…”

Bỏ ngoài tai mấy lời nói mất nhã hứng ấy, ba người Cố Y Lạc lại tiếp tục lao đầu vào mua sắm.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh như chong chóng quay.

Hôm nay đã là tiết trời thanh minh tháng ba mát mẻ, sự chuyển mình của mùa xuân và mùa hè dần rõ rệt hơn.

Bộ phim “Đông Cung truyện” do Cố Y Lạc và Dante đóng chính đã quay được phân nửa.

Những ngày ở phim trường, Dante vẫn thường xuyên quan tâm Cố Y Lạc, có những hành động thân mật quá mức người ta còn lầm tưởng bọn họ phim giả tình thật kia kìa.

Lục Triết Tiêu đứng ngồi không yên, tay chống hông, đi đi lại lại trong văn phòng, không gian tự nhiên ngột ngạt hẳn.

Tự nhiên, sau khi xem mấy hình ảnh thân thiết của Cố Y Lạc và Dante sau hậu trường lòng anh nóng như lửa đốt chỉ muốn lập tức nhảy tới đó ngay, nhưng suy đi ngẫm lại vẫn chẳng tìm được lí do hợp lí. . Tiên Hiệp Hay

Không thể nói đến giám sát bạn gái.

Đột nhiên, cánh cửa mở, Cảnh Sở Minh vừa bàng hoàng vừa giật mình trước vẻ mặt hoài nghi và âu lo của Lục Triết Tiêu.

“Lục đại thiếu gia à… anh phải tin tưởng bạn gái mình chứ!”

Nhấc ly trà nguội lạnh trên bàn uống cạn, Lục Triết Tiêu lấy khí nói một hơi dài.

“Không phải là tôi không tin tưởng cô ấy, mà tôi sợ anh ta sẽ dở trò thôi!”

Dở trò sao?

Từ bao giờ mà Lục đại thiếu gia nhỏ nhen tới thế.

Sức mạnh tình yêu đúng thật phi thường có thể làm tan chảy tấm băng vạn năm bất biến ấy…

Cảnh Sở Minh vừa nghĩ ngợi vừa đáp: “Thực ra tôi thấy anh ta có vẻ không phải là người xấu đâu! Cậu đừng lo lắng quá!”

Không lo sao mà được…

Đó đâu phải người yêu cậu…

Cậu không lo đúng rồi.


Còn tôi nhất định phải lo. Đối với cô ấy thà thừa còn hơn thiếu.

Bỏ ngoài tai mấy lời lẽ đó của Cảnh Sở Minh, Lục Triết Tiêu dõng dạc bước đi, anh đến thẳng phim trường.

Dù sao cũng là một trong những nhà đầu tư chính của bộ phim, Lục Triết Tiêu vẫn có quyền tới giám sát.

Liếc thấy bóng dáng Lục Triết Tiêu xa xa, Dante ghé sát tai Cố Y Lạc thì thầm: “Này, cô có muốn thử bạn trai một chút không?”

“Tôi nghĩ không cần đâu!”- Cố Y Lạc trả lời chắc nịch.

“Có cơ hội thì cứ thử, mất mát gì đâu!”

Lời nói vừa dứt Dante lập tức ôm chầm lấy Cố Y Lạc, mọi thứ đến quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, cứ đứng đờ như trời trồng.

Rõ ràng anh ta đâu cho cô cơ hội phản kháng hay bác bỏ ý nghĩ điên rồ của anh ta.

Thế thì còn hỏi cô làm cái gì?

Cái ôm vô tình khiến những ngờ có mặt phải trừng mắt ngạc nhiên, tiếng “ồ” vang dội, mỗi lúc một lớn.

“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.”

“Yên lạnh chút. Tôi đang giúp cô thử người yêu mà.”

“Nhưng tôi không muốn…”

“Tôi thì lại muốn…”

Cố Y Lạc càng cố vùng vẫy để thoát ra khỏi móng vuốt của Dante thì anh ta ôm càng chặt, chặt tới mức tưởng chừng khiến cô nghẹt thở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương