Nghẹn ngào một lúc lâu, Cố Y Lạc lại nói tiếp: “Thậm chí ông ấy còn nói rằng em không xứng đáng làm người nhà họ Cố. Ngày em bị hãm hại ông ấy nói em làm mất mặt gia tộc nên đã giam lỏng em, đẩy em ra nước ngoài, càng khuất càng tốt.”

“Bị hãm hại?”- Lục Triết Tiêu hơi khựng lại một chốc, rồi hạ giọng hỏi tiếp: “Em có thể kể anh nghe không?”

Thầm rơi xuống những giọt nước mắt tủi hờn, trái tim Cố Y Lạc đau thắt, khuôn mặt tái nhợt đi vài phần, giọng nói cũng u sầu thấy rõ: “Năm đó, vì để chiếm được tình yêu của Khương Nhạc mà Cố Hiểu Đồng đã chuốc thuốc em, rồi âm thầm đẩy em tới khách sạn Thường Tín, tinh thần em không tỉnh táo nên đã đi nhầm vào phòng người khác, cũng sau chuyện đó em đã có Bảo Bảo.”

Khách sạn Thường Tín.

Năm năm trước.

Tinh thần không tỉnh táo.

Đi nhầm phòng.

Xảy ra chuyện.

Lục Triết Tiêu cố gắng xâu chuỗi sự việc, cố gắng để não bộ hoạt động hết công suất, từng vân não đều phải căng lên để làm việc.

“Là phòng bao nhiêu?”- Anh lơ mơ hỏi lại.

“6352.”

Chẳng lẽ…

Không lẽ nhân duyên lại có sự trùng hợp tới vậy…?

Không lẽ nào… Bảo Bảo chính là…


Sau ba ngày kết quả xét nghiệm ADN đã có, kết quả trùng khớp 99,999%, tay run run cầm tờ giấy trên tay, Lục Triết Tiêu miệng cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Lần đầu tiên thấy anh kích động đến như thế.

Trước ánh mắt ngờ vực của Lục Minh Trí, cảm xúc của Lục Triết Tiêu không thể nào khống chế nổi.

“Anh hai? Rốt cuộc đây là kết quả xét nghiệm của ai vậy?”

“Là của anh với Bảo Bảo.”

Lời nói đó phát ra từ miệng Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng biết bao nhiêu nhưng khi đi qua tai Lục Minh Trí như luồng sét đánh trúng, mặt mày đen sì, toàn thân bất động như cái xác không hồn.

Thời gian năm phút mới đủ để Lục Minh Trí tiêu hoá thông tin.

Kịp phản ứng lại thì Lục Triết Tiêu đã khuất bóng, bóng lưng anh vội vã.

Hẹn gặp Cố Y Lạc tại công viên gần Over, vừa thấy bóng dáng cô xuất hiện, anh không thể nào khống chế được cảm xúc kích động đang ngấm sâu trong máu, anh chạy tới ôm chầm lấy cô, nhấc bổng lên xoay liền mấy vòng liên tục.

Vừa bị bất ngờ, vừa bị xoay đến quay cuồng, vừa bị siết chặt đến nghẹt thở, nhất thời Cố Y Lạc chưa kịp phản ứng.

“Cảm ơn em… cảm ơn em… cảm ơn em…”

Miệng anh liên tục lẩm bẩm câu nói ấy nhưng cô thực sự không hiểu gì.

“Khoan đã, anh nói rõ đi. Em chẳng hiểu cái gì cả.”

Anh đưa tờ kết quả giáng định ADN vào tay cô, nhìn thấy kết quả rồi nhưng khuôn mặt Cố Y Lạc vẫn tỉnh bơ, đã rối lại càng rối.

Kết quả này thì có gì mà anh vui tới vậy.

Nhưng đây là giáng định ADN của ai thì cô thật sự không biết.

“Đây là… của ai…”- Giọng cô cũng rối ren theo bộ não của mình vậy.

Bờ môi Lục Triết Tiêu cười, nụ cười rạng rỡ, cười như một đứa trẻ, trên bờ môi nhoè nước mắt, anh nói trong nghẹn ngào: “Là của anh với Bảo Bảo.”

Của anh….

Với… Bảo Bảo…

Cố Y Lạc đứng hình như trời trồng, nói không thành lời, ngay đến chớp mắt cũng không thể.

Ai đó có thể nói cho cô biết tất cả những gì cô vừa nghe là sự thật, hoàn toàn không phải mơ hay là một trò đùa của một người nào đó, có được không?

Đôi bào tử của Cố Y Lạc căng hết mức, tay chân vừa run rẩy vừa cứng đờ, bây giờ mà ai véo cô một cái chắc cũng chẳng thấy đau nữa.

“Những gì anh vừa nói đều là thật.”- Lục Triết Tiêu khẳng định lại thêm lần nữa.

Bầu trời lững lờ, mây trắng đục, không mặt trời, không nắng cũng chẳng mưa, mọi thứ tưởng chừng bình lặng nhưng lại đầy gợn sóng.

Lòng cô hiện tại cũng như thế…


Cô chẳng biết mình nên vui hay nên buồn, chỉ là cảm thấy mọi chuyện quá mơ hồ, quá mờ mịt; cô thật sự sợ nếu như khi mình thức giấc mới biết mọi thứ chỉ là cơn mộng thoáng qua thì cảm giác lúc ấy chắc sẽ hụt hẫng lắm!

“Anh có chắc kết quả này không sai sót gì chứ!”

“Không thể nào sai được.”- Nuốt nghẹn ngào xuống, Lục Triết Tiêu nói tiếp: “Lần trước em nói về việc bị hãm hại đi lạc vào khách sạn Thường Tín anh đã nghi ngờ nên âm thầm làm xét nghiệm này. Lần đó anh cũng uống say nên mới lầm lỡ, chỉ là sau khi tỉnh lại em đã đi khuất bóng, anh hoàn toàn không có ấn tượng gì nữa cả.”

Cả hai im lặng.

Cho nhau thời gian hấp thụ.

Gió đông thổi vào trái tim mong manh không phòng vệ của họ nhưng cảm giác là sự lững lờ nhiều hơn là lạnh lẽo.

Lục Triết Tiêu rưng rưng nói thêm: “Bảo Bảo là con trai chúng ta. Nó thật sự là con của chúng ta.”

Hai người ôm chầm lấy nhau, vỡ oà trong vui sướng.

Vậy là sau bao nhiêu năm anh vẫn có thể tìm ra người mình cần tìm, anh có thể bù đắp cho người cần bù đắp.

Cô cũng không cần dằn vặt mình trong áy náy, không cần phải oán trách thân thể dơ dáy của mình không thích hợp với anh nữa.

Kể ra nhân duyên luôn là thứ khiến con người ta bất ngờ nhất.

Một bữa party nhỏ được tổ chức tại biệt thự xanh, những người cần có mặt đều có mặt, những gì thông báo đều đã thông báo.

Ai ai cũng cảm thán lên rằng: Kiếp trước hai người này chắc phải nợ nhau nhiều lắm!

Có lẽ vậy…

Có lẽ vì nhân duyên kiếp trước còn đứt đoạn nên kiếp này họ buộc phải quấn chặt lấy nhau.

Thằng bé Bảo Bảo sau khi nghe tin ba mẹ thông báo rằng nó là con ruột của Lục Triết Tiêu thì đứng trên ghế gỗ mà liên tục ngoe nguẩy, nhảy múa trong vui mừng.

“Cuối cùng con cũng có ba rồi. Ba ruột của con là Lục Triết Tiêu, ông chủ Lục Thị. Ba con là siêu nhân.”


Lục Triết Tiêu cũng không kìm được xúc động chạy tới ôm chầm lấy thằng bé, xoay một vòng tròn, hai ba con họ cuối cùng cũng vỡ oà, tiếng nấc nghẹn ngào.

Cố Y Lạc cũng chạy nhào tới ôm chầm lấy hai ba con họ, ba người một gia đình, một gia đình thực sự, một gia đình trọn vẹn.

Đến sau cùng ông trời cũng không phụ sự cố gắng của Cố Y Lạc, bao năm qua cô đã vất cả nhiều rồi, đến nay ông trời bù đắp hẳn một ông chồng một tay che trời để bảo vệ cô, một người ba cho con trai đầy ắp tình yêu thương.

Những người có mặt cũng không kìm được mà rơi những giọt lệ hạnh phúc.

Cảnh Sở Minh là người mở lời trước: “Chẳng trách tôi lại không có cơ hội? Thì ra duyên phận đã se duyên cho hai người chặt chẽ tới vậy.”

Lục Minh Trí tiếp lời: “Anh Minh người ta đã được nguyệt lão chúc phúc rồi anh có chen bằng trời cũng vô không nổi đó chứ!”

Một bóng dáng thấp thoáng lưng chừng ở xa xa, Cố Y Lạc nhanh mắt tia thấy người đó đang quay lưng rời đi nên gọi lại: “Chu Tuyết Sương…”

Chu Tuyết Sương dừng bước, ngoảnh mặt nhìn lại, đôi mắt đỏ hoe: “Cô định cười chê tôi sao?”

“Không.”- Cố Y Lạc lắc đầu, nhưng câu sau lại khiến Chu Tuyết Sương hoá đá: “Tôi chỉ muốn nói cô thua rồi.”

“Tôi thua, tôi thực sự thua rồi.”- Chu Tuyết Sương vừa rơi nước mắt vừa cười thành tiếng: “Cố Y Lạc cô vui rồi chứ!”

“Không.”- Cố Y Lạc bước đến gần hơn, giọng có chút khựng lại: “Một cô gái như cô chắc chắn sẽ gặp được người tốt, phù hợp với mình.”

“Cô thôi đi… Thôi cái giọng giả tạo ấy đi. Muốn cười thì cứ cười đi.”

“Không… Tôi cười cô tôi có được vàng hay kim cương gì không? Hay nếu tôi cười thì cô sẽ tặng tôi.”- Cố Y Lạc cố ý chọc lại.

“Cô…”- Chu Tuyết Sương tức đến tím người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương