Nâng ly cà phê nhâm nhi, tâm trạng Cố Y Lạc hơi lưng chừng, nhìn theo bóng lưng gầy của người phụ nữ thấp thoáng dần xa trong đám đông rồi khuất hẳn, tất cả cứ như là một giấc mơ giữa ban ngày.

Cô đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh rồi sẽ có một ngày nào đó mẹ chồng sẽ chấp nhận mình, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ nó sẽ đi chệch theo hướng như này.

Chưa từng nghĩ… cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Tâm trạng tốt, tự nhiên làm việc gì cũng thành… Có lẽ đúng.

Đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, Cố Y Lạc vừa thoăn thoắt tay chân vừa nhún nhảy, uốn éo, hát ca.

Mới chỉ hôm qua còn mang màu u ám như mùa đông lạnh lẽo, hôm nay lại mang màu tươi mơn mởn của mùa xuân thì.

Hai người đàn ông bất lực nhìn nhau, cái nhìn chứa đựng sự bất lực, khó hiểu và cả mâu thuẫn.

Bảo Bảo từ ghế đối diện chạy lon ton tới ngồi xuống cạnh Lục Triết Tiêu, ghé sát tai thì thầm to nhỏ: “Con nghĩ con biết sao mẹ lại vui đến thế.”

Lục Triết Tiêu nhíu mày khó hiểu, đáp lại bằng giọng vừa đủ hai người nghe thấy: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?”

Bảo Bảo cố gắng hạ tông giọng xuống nhỏ nhất có thể, bên tai văng vẳng lời căn dặn của mẹ không được nói cho ba biết: “Ban sáng mẹ nói chuyện với một bà, dì Ngọc nói đó là mẹ của ba.”

Mẹ của ba…

Có vẻ hơi sai sai…


Những lần trước khi gặp mẹ quay về bản mặt Cố Y Lạc phải dài thọng ra mấy ngày liền.

Lần này có lẽ là dấu hiệu của sự thay đổi… thay đổi theo hướng tích cực hơn đi.

Ngồi vào bàn ăn, Lục Triết Tiêu không động vào đũa ngay mà khoanh tay trước ngực, nghiêm khắc hỏi: “Mẹ gặp em có chuyện gì sao?”

Đôi mắt sắc lẹm Cố Y Lạc nhìn sang Bảo Bảo.

Hảo con trai, bán đứng mẹ không một chút tiếc thương.

Đáp lại cái nhìn của mẹ là nụ cười, thằng bé cười thật sự khó cưỡng, nó khiến một người đang giận dỗi máu xông lên tận não cũng phải phì cười, cô thật sự không cưỡng lại nổi sự đáng yêu ấy.

Chỉ đành dời mắt sang Lục Triết Tiêu, cười lên hai tiếng kiểu ngây ngơ, tỏ ra mình vô tội: “Thực ra thì đúng là em đã gặp mẹ và mẹ cũng đã đồng ý chuyện giữa hai chúng ta nhưng mà em muốn chắc chắn rồi mới nói lại với anh. Chỉ là…”

“Thực ra anh đã đoán được trước rồi. Lần trước ở biệt thự chính em nói với mẹ mấy lời ấy mẹ đã bị rung động.”- Lục Triết Tiêu nói.

Chỉ là giấu không nổi anh.

Nghĩ sao mà qua mắt được anh.

Lục Triết Tiêu đúng là Lục Triết Tiêu.

Ngay cả dự án trước mặt anh còn nhìn ra tiềm năng hay không, thì mấy việc cỏn con này thì có là gì.

Không phải tự nhiên mà anh nổi với cái danh “ông vua kỉ lục”, chưa một ai, chưa một người nào qua được tầm nhìn của anh.

Đêm khuya hơi lành lạnh, Cố Y Lạc đứng cạnh tấm kính ngắm nhìn khung cảnh thành phố.

Lâu lắm rồi cô mới có dịp ngắm nhìn sự hoa lệ của thành phố, ánh sáng dập dìu hoà trộn nhiều thứ màu sắc, những căn nhà chọc trời sặc sỡ, đèn pha ô tô rực sáng, những cửa tiệm mỳ tấp nập người vào ra, ánh đèn xanh đỏ phát ra từ mấy quán bar, quán rượu. Tất cả dệt nên khung cảnh tấp nập của thành phố những ngày cuối năm vội vã.

Lại sắp sửa bước sang một năm xuân Thì…

Những ngày cuối năm này, ai vui lại càng vui, ai buồn lại càng sầu não.

Cô là người đứng ở bên giữa, không vui cũng chẳng buồn, kiểu tâm trạng hững hờ, khó đoán.

Khí trời hơi lành lạnh, đôi tay cô không ngừng vuốt trên bờ vai run lên của mình.

Đột nhiên một luồng hơi ấm thu hút ánh nhìn của cô, chiếc áo choàng lên đôi vai thon gầy nuột nà đang bị cơn lạnh làm cho tê tái.


“Sao em còn chưa ngủ?”- Lục Triết Tiêu bước tới đứng cạnh cô rồi hỏi.

“Lại một năm nữa sắp trôi qua, em đang nghĩ xem năm qua mình đã làm được gì rồi.”- Cố Y Lạc quay mắt sang phía Lục Triết Tiêu mỉm cười đáp lời.

“Thế em đã làm được gì rồi?”- Lục Triết Tiêu hào hứng hỏi tiếp.

Ánh mắt Cố Y Lạc lại nhìn về xa xăm: “Em thấy chưa làm được gì cả.”

Đôi bàn tay chắc nịch anh giữ lấy vai cô, xoay nhẹ người góc chín mươi độ, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà hỏi: “Thế anh không được tính sao?”

Ánh mắt dịu dàng cô nhìn anh, đôi môi chợt mỉm cười: “Đương nhiên anh là vật vô giá nhất trong cuộc đời em rồi.”

Theo vô thức Cố Y Lạc bị nhấc lên ngồi gọn trên mặt bàn, mặt sát mặt, môi chạm môi, đôi mắt ấm áp họ nhìn nhau, hơi ấm hạnh phúc lan toả khắp căn phòng nhỏ.

Bất chợt họ ưỡn người về phía nhau, hôn nồng say, dư vị ngọt ngào tới từng kẽ chân răng, đầu lưỡi khiến họ cảm giác kích thích.

Ánh đèn tắt vụt, căn phòng chìm vào trong bóng tối mênh mông, họ không nhìn rõ mặt nhau, chỉ cảm nhận được luồng hơi ấm của da sát da, hai cơ thể hoà làm một, chìm trong khoái lạc, cảm xúc mãnh liệt trào dâng.

…..

Một ngày cuối đông tấp nập, hai người một nam một nữ tay trong tay dạo bước trên con phố quen thuộc.

Hai bên đường người ta đã treo câu đối đỏ, sắc hoa mai vàng, hoa đào rực rỡ; hay những loại cây chưng tết đã rải rác khắp muôn nơi.

Hương vị tết cổ truyền đã tràn về tại thành phố, người người, nhà nhà tranh nhau mua cây về chưng tết.

Năm năm rồi Cố Y Lạc mới cảm nhận thấy sự vui vẻ của những ngày tết.


Mấy năm ở nước ngoài cô nhớ da diết cái mùi vị này.

Đối với một người sống nội tâm như Lục Triết Tiêu lại càng là thứ xa xỉ, lần đầu tiên anh được cảm nhận.

Gần ba mươi năm mùa xuân qua, anh chưa bao giờ biết ngày tết là gì, đối với anh ngày tết chỉ đặc biệt bởi cái tên của nó, còn mọi thứ nó luôn vô vị và nhạt nhẽo.

Không phải vì anh không thích…

Đó chỉ vì chưa có một ai khiến anh thích tết.

Bây giờ thì đã khác, anh không chỉ thích tết, mà anh còn thích tất cả những ngày có em.

Cố Y Lạc vui vẻ chọn một cành đào thẳng tắp, da bóng bẩy đen chấm trắng, lá xanh, cánh hoa màu hồng nhạt, mùi hương dịu êm.

“Anh thấy cành này thế nào?”

“Chỉ cần em thích là được.”

Hai người tay trong tay dạo khắp con phố đã khá mệt, chọn dừng chân trên một khoảng trống của công viên, ngồi trên cao nhìn xuống dưới, dòng người lướt qua trước tầm mắt, hương hoa sặc sỡ khoe sắc màu.

Lục Triết Tiêu hơi xúc động kể: “Thực ra trước nay anh chưa từng biết đến ngày tết có gì. Anh cũng chưa từng biết đến chợ tết, cũng không biết ngày tết hoa sẽ rực rỡ như này. Hầu như ngày tết anh không ra khỏi nhà, càng đi qua những con đường tấp nập anh lại càng thấy cô đơn, chỉ có thể nhắm mắt không nhìn ra bên ngoài.”

Cố Y Lạc chủ động ngả đầu dựa lên vai anh, miệng cô cố cười nhưng không nổi, mấy giọt nước mắt dư thừa tuôn rơi: “Trước kia ở Cố gia em cũng chưa từng biết đến giá trị thực sự của ngày tết. Em thậm chí còn ghét những ngày cuối năm, bởi vì những ngày ấy em sẽ phải làm việc gấp mấy lần bình thường. Mẹ ghẻ ghét em đã đành, ngay cả ba ruột em cũng không ưa sự xuất hiện của em. Sau tất cả thì bây giờ em mới biết được thì ra ông ấy ghét em là vì em giống mẹ, ông ấy cho rằng mẹ còn vương vấn tri kỉ cũ, ông ấy cho rằng em không phải con ruột, cho nên đã đối xử với em tệ đến như thế.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương