Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
-
Chương 87:
Cảnh trong màn hình hình như là một căn phòng khách sạn, Tô Du Du cảm thấy nhìn rất quen, lập tức phản ứng lại, chính là căn phòng khách sạn bọn họ đang ở.
Ở trên giường trong căn phòng, một cô gái mặc váy trắng đang ngồi.
Cô gái nhìn qua chắc chỉ khoảng mười tuổi, lớn lên vô cùng lanh lợi, có điều hai mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt có vài phần căng thẳng.
"Tiểu Kiều, con nghe thấy giọng nói của ông không?"
Trong máy ảnh vang lên giọng nói của một người đàn ông già nua, nhưng lại không thấy bóng người, giống như chỉ quay giọng nói.
Cô gái gọi là tiểu Kiều gật đầu.
"Tốt, vậy con nói cho ông biết, con nhìn thấy cái gì?"
Tô Du Du có chút ngơ ra.
Thấy?
Cô bé này không phải đang nhắm mắt sao, có thể thấy gì chứ?
Nhưng không ngờ, cô bé lại chậm rãi gật đầu, lông mi nhíu chặt, giống như đang trải qua đau đớn gì, qua một thời gian lâu, mới chậm rãi mở miệng...
"Con nhìn thấy một đại sảnh hình như là đại sảnh khách sạn chúng ta đang ở, nhưng được sửa sang tráng lệ hơn nhiều, chắc là có cải tiến lại."
Giọng cô gái non nớt nhưng lại kỳ ảo, khiến người khác nghe xong không nhịn được rợn cả tóc gáy.
"Tốt lắm tiểu Kiều, con làm rất tốt." Giọng nói già nua vang lên lần nữa, có vài phần kích động: "Nói chi tiết một chút, ở trong đại sảnh con nhìn thấy cái gì."
"Con nhìn thấy có rất nhiều đồ vật, thật nhiều ba lô để bừa bộn còn có máy ảnh, đồ trang điểm, còn có một ít quần áo gì gì đó, toàn bộ rải rác trên mặt đất."
Sắc mặt Tô Du Du đột nhiên tái nhợt.
Là trùng hợp sao
Cảnh tượng cô bé này nói, sao lại giống như hình ảnh cô nhìn thấy khi vào đại sảnh khách sạn vừa nãy?
"Bên ngoài khách sạn thì thế nào? Con thấy bên ngoài có những ai?"
Vẻ mặt của cô bé trở nên càng thêm đau đớn, thậm chí cơ thể không nhịn được run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
"Bây giờ là ban ngày thời tiết rất tốt, trên bãi cát bên ngoài khách sạn có thật nhiều người nhiều vô cùng, nam có nữ có còn có máy quay phim!"
"Bọn họ đang làm gì?"
"Chắc là quay phim nhưng bây giờ không có quay, bọn họ toàn bộ đều vây quanh một chỗ hình như đang xem một thứ đồ màu đen gì đó, hình như là một cái máy ảnh giống như trong tay ông."
Tim Tô Du Du đập loạn nhịp, cô ngẩng đầu, liền phát hiện toàn bộ người của đoàn kịch đều tò mò vây quanh, tụ hội bên cạnh máy ảnh.
Tất cả, đều tương tự như miêu tả của cô bé.
Đây là trùng hợp?
Hay là...
"Trong bọn họ có một một cô gái!" Giọng cô bé trong máy ảnh lại vang lên:" Cô ấy đang mặc một chiếc váy dài màu xanh dương, còn có một cái nơ con bướm rất đẹp được gắn trên mũ màu đỏ.”
Một giọt máu cuối cùng trên mặt Tô Du Du rút đi, bởi vì cạnh cô có một thợ trang điểm nữ mặc bộ báy dài màu xanh dương, còn có nơ con bướm trên mũ màu đỏ, trong đám người đặc biệt chói mắt.
Thợ trang điểm nữ kia đang hết sức chăm chú nhìn vào máy ảnh, nghe xong lời của cô bé, sợ đến gắt gao che miệng lại, sắc mặt hoảng sợ.
Lúc này, cô bé trong máy ảnh lại lên tiếng.
"Cô gái đội mũ kia hình như là nhìn thấy thứ gì khiến cho cô ấy hoảng sợ, đột nhiên bụm miệng, giống như vậy..."
Nói xong, cô bé giơ tay lên che miệng mình.
Động tác này, giống như đúc thợ trang điểm nữ bên cạnh Tô Du Du.
Ở trên giường trong căn phòng, một cô gái mặc váy trắng đang ngồi.
Cô gái nhìn qua chắc chỉ khoảng mười tuổi, lớn lên vô cùng lanh lợi, có điều hai mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt có vài phần căng thẳng.
"Tiểu Kiều, con nghe thấy giọng nói của ông không?"
Trong máy ảnh vang lên giọng nói của một người đàn ông già nua, nhưng lại không thấy bóng người, giống như chỉ quay giọng nói.
Cô gái gọi là tiểu Kiều gật đầu.
"Tốt, vậy con nói cho ông biết, con nhìn thấy cái gì?"
Tô Du Du có chút ngơ ra.
Thấy?
Cô bé này không phải đang nhắm mắt sao, có thể thấy gì chứ?
Nhưng không ngờ, cô bé lại chậm rãi gật đầu, lông mi nhíu chặt, giống như đang trải qua đau đớn gì, qua một thời gian lâu, mới chậm rãi mở miệng...
"Con nhìn thấy một đại sảnh hình như là đại sảnh khách sạn chúng ta đang ở, nhưng được sửa sang tráng lệ hơn nhiều, chắc là có cải tiến lại."
Giọng cô gái non nớt nhưng lại kỳ ảo, khiến người khác nghe xong không nhịn được rợn cả tóc gáy.
"Tốt lắm tiểu Kiều, con làm rất tốt." Giọng nói già nua vang lên lần nữa, có vài phần kích động: "Nói chi tiết một chút, ở trong đại sảnh con nhìn thấy cái gì."
"Con nhìn thấy có rất nhiều đồ vật, thật nhiều ba lô để bừa bộn còn có máy ảnh, đồ trang điểm, còn có một ít quần áo gì gì đó, toàn bộ rải rác trên mặt đất."
Sắc mặt Tô Du Du đột nhiên tái nhợt.
Là trùng hợp sao
Cảnh tượng cô bé này nói, sao lại giống như hình ảnh cô nhìn thấy khi vào đại sảnh khách sạn vừa nãy?
"Bên ngoài khách sạn thì thế nào? Con thấy bên ngoài có những ai?"
Vẻ mặt của cô bé trở nên càng thêm đau đớn, thậm chí cơ thể không nhịn được run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
"Bây giờ là ban ngày thời tiết rất tốt, trên bãi cát bên ngoài khách sạn có thật nhiều người nhiều vô cùng, nam có nữ có còn có máy quay phim!"
"Bọn họ đang làm gì?"
"Chắc là quay phim nhưng bây giờ không có quay, bọn họ toàn bộ đều vây quanh một chỗ hình như đang xem một thứ đồ màu đen gì đó, hình như là một cái máy ảnh giống như trong tay ông."
Tim Tô Du Du đập loạn nhịp, cô ngẩng đầu, liền phát hiện toàn bộ người của đoàn kịch đều tò mò vây quanh, tụ hội bên cạnh máy ảnh.
Tất cả, đều tương tự như miêu tả của cô bé.
Đây là trùng hợp?
Hay là...
"Trong bọn họ có một một cô gái!" Giọng cô bé trong máy ảnh lại vang lên:" Cô ấy đang mặc một chiếc váy dài màu xanh dương, còn có một cái nơ con bướm rất đẹp được gắn trên mũ màu đỏ.”
Một giọt máu cuối cùng trên mặt Tô Du Du rút đi, bởi vì cạnh cô có một thợ trang điểm nữ mặc bộ báy dài màu xanh dương, còn có nơ con bướm trên mũ màu đỏ, trong đám người đặc biệt chói mắt.
Thợ trang điểm nữ kia đang hết sức chăm chú nhìn vào máy ảnh, nghe xong lời của cô bé, sợ đến gắt gao che miệng lại, sắc mặt hoảng sợ.
Lúc này, cô bé trong máy ảnh lại lên tiếng.
"Cô gái đội mũ kia hình như là nhìn thấy thứ gì khiến cho cô ấy hoảng sợ, đột nhiên bụm miệng, giống như vậy..."
Nói xong, cô bé giơ tay lên che miệng mình.
Động tác này, giống như đúc thợ trang điểm nữ bên cạnh Tô Du Du.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook