Đôi mắt đen của hắn hiện lên lửa giận!

Hắn ngẩng đầu nhìn về hai ông bà lão trước mặt, giọng lạnh băng: "Là các người biến em ấy thành cái dạng này!"

Lúc này bà Trương mới phản ứng lại, hét chói tai: "Mày... mày rốt cuộc là ai! Mày vào đây bằng cách nào? Có phải mày đem hồn phách của cháu tao đi, mày nhanh trả cháu lại đây cho tao!"

Nói, cô điên cuồng muốn nắm lấy Trì Tư Tước.

Nhưng ông Trương ở một bên thấy người đàn ông dưới ánh nến, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, hốt hoảng kéo lại bạn già điên cuồng của mình.

"Trì... Trì thiếu?" Ông ta nhìn Trì Tư Tước, vẻ mặt khó có thể tin: "Sao... sao ngài lại ở đây? Ngài?"

Trì Tư Tước ôm Tô Du Du lên, cơ thể nhỏ mềm nhũn ngã vào ngực hắn, váy cưới màu đỏ trải dài xuống, giống như hoa hồng nở rộ, nổi bậc vẻ mặt tái nhợt của cô.

Đôi mắt Trì Tư Tước càng u ám, lần nữa mở miệng: "Là các người, biến em ấy thành bộ dáng như vậy?"

Câu hỏi giống như lúc nãy, lần này ông Trương không ngừng run rẩy đứng lên

Nhưng ông ta còn chưa kịp trả lời, thì đạo sĩ ở một bên xông lên.



"Yêu ma ở đâu ra mà dám kêu gào trước mặt bổn tọa!" Hắn run rẩy lắc chuông trong tay, giả thần giả quỷ: "Xem ta thu phục ngươi!"

Nói xong, câu phất trần trong tay hắn phất qua Trì Tư Tước, nhưng ánh mắt của Trì Tư Tước cũng không nhìn, chỉ nghe thấy...

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, đạo sĩ kia trực tiếp đập mạnh vào quan tài bên cạnh, miệng phun ra máu khiếp sợ nhìn Trì Tư Tước.

Hắn tu đạo nhiều năm, tự cho là có vài phần bản lĩnh, cho nên nhìn ra được người đàn ông trước mặt này không phải là người sông. Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, quỷ nam này lại lợi hại như vậy!

"Tôi hỏi các người lần cuối." Ánh mắt Trì Tư Tước lạnh như băng, từ đầu đến cuối đều rơi vào vào người ông Trương: "Là các người, là các người biến em ấy thành bộ dáng này?"

Hơi thở cường đại khiến người khác khó hô hấp, ông Trương chống gậy tay không ngừng run rẩy.

"Trì... Trì thiếu đều là hiểu lầm chúng tôi, cháu trai tôi bị tai nạn xe mất, sau khi mất hồn phách vẫn không tiêu tan, bà nội nó sợ nó một mình cô đơn, mới tìm đạo sĩ hỏi chuyện minh hôn, đạo sĩ nói chỉ có cô gái có bát tự thuần âm mới có thể kết hôn với quỷ, cho nên chúng tôi mới..."

"Cho nên các người mới tìm vợ của tôi?" Giọng Trì Tư Tước lạnh giọng cắt đứt.

Sắc mặt ông Trương trong nháy mắt càng trở nên tái nhợt, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.



Cái gì?

Con gái nuôi của Tô gia này, là vợ của Trì Tư Tước?

Ông ta choáng váng suýt chút nữa thở không được mà ngất xỉu.

Bọn họ thực sự là ăn gan hùm mật gấu! Mới dám đụng vào người của Trì Tư Tước!

Ông lão trong ngày thường uy nghiêm tự phụ, lúc này ở trước mặt thanh niên Trì Tư Tước, cũng nhỏ bé vô cùng, giọng nói run rẩy.

"Trì thiếu thực sự xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết thân phận của thiếu phu nhân, nếu như chúng tôi biết... A!"

Lời nói của ông Trương bị cắt đứt, cả người hắn đột nhiên từ dưới đất bay lên, xanh cả mặt hai mắt mở to.

"Ông à!" Bà Trương mới hoàn hồn lại, kêu thảm một tiếng nhào tới.

"Tôi không giết người già." Trì Tư Tước lạnh lùng mở miệng, giọng nói giống như trộn lẫn hàn băng: "Nhưng tôi cảnh cáo ông, nếu như các người lại dám đụng đến người của tôi, tôi sẽ khiến cho các người trả giá thật lớn."

Dứt lời, ông Trương rớt lại xuống đất, Trì Tư Tước không quay đầu lại ôm Tô Du Du rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương