Ánh mắt Nam Nhược Bạch vẫn đuổi theo bóng lưng Tô Du Du như trước, thấy cô đi tới bên người Trì Tư Tước, hắn cười lạnh một tiếng.

"Trì Tư Tước, chuyện ba năm trước đây, anh quên rồi sao, nhưng tôi còn nhớ rất rõ." Hắn tự lẩm bẩm, đáy mắt tràn đầy oán hận: "Thứ đồ tôi mất đi, mặc kệ là qua bao lâu, cũng nhất định phải đòi trở lại!"

Tô Du Du cầm đĩa ngồi xuống chỗ ngồi, đối diện với Trì Tư Tước đang uống cà phê, động tác ưu nhã, trên bàn không có những thứ ăn khác.

"Vừa rồi tôi gặp phải Nam Nhược Bạch."

Động tác Trì Tư Tước ngưng lại chút, đôi mắt đen hiện lên tia lạnh: "Về sau cách xa hắn một chút."

Tô Du Du nhíu mày: "Anh với anh ta có xích mích gì sao?"

Cái này không phải là ảo giác của cô, Trì Tư Tước với Nam Nhược Bạch này, nhìn qua thì quan hệ không được tốt lắm.

Trì Tư Tước đặt ly cà phê xuống, giọng nói lãnh thêm vài phần: "Đây không phải là việc em nên hỏi tới."

Tô Du Du sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia tổn thương, cúi đầu dùng cái nĩa đâm trong đĩa thức ăn: "Tôi biết rồi."

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của vật nhỏ trước mắt, Trì Tư Tước không khỏi cau mày, vừa muốn nói gì, nhưng này lúc Trì Hạo vội vã qua đây, vẻ mặt nghiêm túc ghé vào tai hắn nói chút gì đó.

Lông mày Trì Tư Tước nhíu chặt hơn: "Tốt, tôi biết rồi, tôi lập tức tới."

Hắn quay đầu nhìn Tô Du Du đang ăn bánh ngọt trước mắt:"Tôi phải đi xử lý chút chuyện, em ăn xong thì ngoan ngoãn trở về phòng. Nhớ kỹ, cách xa Nam Nhược Bạch một chút."

Nói đến nửa câu sau, giọng điệu của hắn rất nghiêm khắc.

"Đẫ hiểu." Tô Du Du buồn buồn nói.



Trì Tư Tước đi rồi, Tô Du Du thực sự chịu không nổi trong phòng ăn có người không ngừng quăng ánh mắt quan sát tới, cũng chịu không nổi thỉnh thoảng lại có người tới tiếp cận cô, đứt khoác cầm dĩa ăn đến vườn hoa không trung ngoài nhà ăn, muốn tìm một chỗ yên lặng mà ăn.

Nhưng không ngờ cô vừa mới tới một góc hoa, thì thấy có người đã ở đó.

Cô sửng sốt.

Là bà Hoàng.

Trong nháy mắt thấy bà Hoàng, Tô Du Du cảm thấy nhẫn trên tay mình bỗng đau nhói một cái.

"Ư!" Cô nhịn không được kêu lên kinh hãi, bà Hoàng ngẩng đầu lên.

"Là ai!"

Tô Du Du có chút lúng túng nhìn về phía bà Hoàng, phát hiện viền mắt bà đỏ đỏ, rất dễ nhân ra là vừa mới khóc.

"Thật ngại quá, bà Hoàng, tôi tình cờ đi ngang qua đây!"

Bà Hoàng vội vàng đứng lên, cầm thứ đồ gì trong tay cất vào, tuy động tác rất nhanh, nhưng Tô Du Du vẫn thấy rất rõ.

Là một tấm hình, là tấm hình cô con gái đã mất của bà.

Đáy mắt Tô Du Du hiện lên một tia không đành lòng, nhịn không được mở miệng nói với người đang vội vội vàng vàng muốn rời khỏi: "Bà Hoàng, bà đang đau lòng vì con gái bà sao?"

Bà Hoàng dừng bước lại, sắc mặt thay đổi, nhưng rất nhanh giọng bà lạnh nhạt nói: "Cô gái nhỏ, tôi không biết cô từ đâu nghe thấy chuyện của con gái tôi, nhưng tôi cho cô biết, loại con gái vì một người đàn ông mà vứt bỏ gia tộc này, mới không phải là con gái của Hoàng gia chúng tôi!"



Tô Du Du cảm thấy ở nhẫn một trận đau đớn.

Xem ra bà Hoàng thực sự còn chưa có tha thứ cho con gái của mình, nhưng lại đau buồn vì con gái đã mất của mình.

Cô không đành lòng, dưới sự kích động nói: "Bà Hoàng, kỳ thực con gái bà vẫn rất áy náy, cô ấy vẫn luôn muốn nói xin lôi với bà."

Bà Hoàng kinh ngạc nhìn Tô Du Du, nhưng rất nhanh trên mặt hiện lên tức giận: "Nó cũng đã chết rồi, sao cô biết được là nó áy náy với không áy náy chứ! Chẳng lẽ cô nhìn thấy được quỷ hồn của nó?"

Tô Du Du do dự một chút: "Nếu như tôi nói, quả thật tôi có thể nhìn thấy được quỷ hồn?"

Sắc mặt bà Hoàng trắng bệch, quát: "Tô tiểu thư, như vậy rất thú vị sao? Tôi biết dựa vào thân phận của Trì thiếu, tôi không thể làm gì cô. Nhưng cô cũng không cần thiết phải tới trêu đùa bà lão này chứ!? Tôi cho cô biết, trên thế giới này làm gì có quỷ! Hơn nữa coi như là nó từ trong mộ bò dậy thì tôi cũng không tha thứ cho nó!"

Nói xong bà Hoàng cũng không quay đầu rời đi.

Tô Du Du bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của bà, đột nhiên cảm thấy rùng cả mình ở phía sau, cô quay đầu lại thì thấy hồn phách của Hoàng Nhã Hân đứng ở sau lưng, đang nhìn bóng lưng của bà Hoàng, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Xin lỗi, hình như tôi làm cho mọi việc càng hỏng bét rồi!" Tô Du Du áy náy.

Quỷ nữ lắc đầu: "Không sao cả, tôi biết mẹ tôi chính là người cố chấp như vậy, cho nên tôi mới muốn tự mình nói xin lỗi bà, bởi vì nếu như tôi không xin lỗi, chỉ sợ cả đời bà cũng sẽ không tha thứ cho tôi."

Tô Du Du nhìn quỷ nữ bi thương trước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu.

Trên thế giới này, người thân nhất đối với cô mà nói, chính là bà bà đang nằm trên giường bệnh. Thử nghĩ nếu như trước khi bà bà mất, cô cũng làm ra chuyện khiến bà bà đau lòng, lại không có cơ hội nới xin lỗi với bà bà, sợ rằng cả đời cô cũng đều không cam lòng!

Suy bụng ta ra bụng người một chút, cô rốt cục dao động.

"Hoàng tiểu thư." Cô cắn răng ngẩng đầu nhìn quỷ nữ trước mặt, đôi mắt sáng trông suốt: "Tôi đồng ý với cô, để cho cô nhập vào người."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương