Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
-
Chương 48: Cô Gái Ở Cửa Cầu Thang
Tô Du Du liền muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới bà bà trong bệnh viện, cô cắn răng nhịn xuống, lấy ra chai tẩy móng, bắt đầu lau cho Trần Man Man.
Nhưng không ngờ chỉ mới lau một cái ngón chân, Trần Man Man liền mắng to lên: "Mày đang làm gì, rốt cuộc mày có biết sơn móng chân hay không? Mày xem một chút mày sơn hết ra cả da rồi! "
Tô Du Du không nhịn được nữa: "Tôi vốn cũng không phải là chuyên nghiệp, nếu như cô không hài lòng, thì tìm người khác..."
"Dám cãi lại!" Bây giờ Trần Man Man hoàn toàn nổi giận, chân đá mạnh vào ngực Tô Du Du một cái.
Tô Du Du trực tiếp từ trên ghế ngã xuống đất, nước sơn móng tay toàn bộ đổ ra, khiến cho váy của cô một mảng đỏ thắm.
Cô biết cái váy này rất đắt, nhất thời đau lòng gần chết, nhanh tay lấy giấy ăn bên cạnh muốn lau đi sơn móng tay trên váy, nhưng một chút cũng lau không ra!
Nhìn cô ta như vậy, Trần Man Man cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một cái váy giả, còn xem là bảo bối, thật đúng là nghèo nàn!"
Ánh mắt Tô Du Du lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìnTrần Man Man.
Trần Man Man hất cằm kiêu ngạo: "Nhìn cái gì? Còn không nhanh lấy sơn móng tay mới sơn tiếp cho tôi?"
Tô Du Du không nhúc nhích.
Trần Man Man tức giận đến trợn tròn mắt: "Tai mày có bị điếc hay không? Không nghe thấy tao nói sao!"
Tô Du Du vẫn phớt lờ cô ta, lúc này một nhân viên đoàn kịch bên ngoài phòng hóa trang kêu lên: "Một trợ lý qua đây! Nơi đây cần người điều chỉnh ánh sáng một chút!"
Cô lập tức đứng dậy, ra khỏi phòng trang điểm.
Trần Man Man tức điên lên: "Này! Mày dám phớt lờ tao! Có phải là mày không muốn làm ở đây hay không hả?"
Lúc này Tô Du Du mới dừng bước, quay đầu ôn hoà nói: "Trần Man Man, có phải cô nghĩ sai cái gì rồi không? Tôi là trợ lý của đoàn kịch, không phải là trợ lý riêng của cô, về sau cô muốn ăn cơm hay sơn móng tay gì gì đó, thì tìm trợ lý của cô, đừng có tìm tôi!"
Nói xong, cô căn bản cũng không nhìn Trần Man Man đã tức giận đến mặt nhăn nhó, trực tiếp chạy đến giúp nhân viên đoàn kịch điều chỉnh ánh sáng.
Trần Man Man tức giận đến mức quét toàn bộ đồ trang điểm trên bàn xuống.
"Tiện nhân này rốt cuộc là cái thá gì, mà dám lớn lối như vậy!"
Nhân viên bên cạnh lấy lòng nói: "Chị Man Man, chị hà tất gì phải tức giận loại cùng loại người này! Nếu như chị không thích cô ta thì cứ để người của đoàn kịch đuổi cô ta đi là được!"
"Không được, chỉ đuổi ra ngoài thì thật sự lợi cho cô ta quá rồi." Trần Man Man nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn cho cô ta trả giá thật lớn. Đi! Tìm phó đạo diễn qua đây cho tôi."
Sau khi Tô Du Du rời khỏi Trần Man Man, làm các việc nhỏ vặt trong đoàn kịch, mặc dù mệt nhưng dù sao cũng thoải mái hơn là bị người đặc biệt nhằm vào, cô vất vả học điều khiển ánh sáng, thì thấy một phó đạo diễn gọi cô: "Này, cô gái kia, tới đây một chút."
Tô Du Du vội vàng đi qua: "Xin hỏi có việc gì muốn tôi hỗ trợ sao?"
"Là như vậy, có một đạo cụ ở tầng hầm dưới đất, cô theo ta đi lấy."
"Được. " Tô Du Du không nghi ngờ gì nhiều, cùng đi với phó đạo diễn đến tầng hầm.
Tầng hầm là một hành lang tối và ẩm ướt, khi Tô Du Du bước xuống cầu thang, thì thấy một cô gái đứng ở cửa cầu thang, cúi đầu, tóc tai rối bời, nhìn không rõ khuôn mặt.
Tô Du Du đang tự hỏi sao có người đứng ở một nơi như tầng hầm này, đang tò mò muốn nhìn một cái, nhưng không ngờ, cổ tay đột nhiên tê rần.
Cô cúi đầu, thì thấy vòng ngọc trên cổ tay mình chuyển màu.
Hô hấp cô bị kiềm hãm, thì thấy cô gái ở cầu thang kia, đang chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhưng không ngờ chỉ mới lau một cái ngón chân, Trần Man Man liền mắng to lên: "Mày đang làm gì, rốt cuộc mày có biết sơn móng chân hay không? Mày xem một chút mày sơn hết ra cả da rồi! "
Tô Du Du không nhịn được nữa: "Tôi vốn cũng không phải là chuyên nghiệp, nếu như cô không hài lòng, thì tìm người khác..."
"Dám cãi lại!" Bây giờ Trần Man Man hoàn toàn nổi giận, chân đá mạnh vào ngực Tô Du Du một cái.
Tô Du Du trực tiếp từ trên ghế ngã xuống đất, nước sơn móng tay toàn bộ đổ ra, khiến cho váy của cô một mảng đỏ thắm.
Cô biết cái váy này rất đắt, nhất thời đau lòng gần chết, nhanh tay lấy giấy ăn bên cạnh muốn lau đi sơn móng tay trên váy, nhưng một chút cũng lau không ra!
Nhìn cô ta như vậy, Trần Man Man cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một cái váy giả, còn xem là bảo bối, thật đúng là nghèo nàn!"
Ánh mắt Tô Du Du lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìnTrần Man Man.
Trần Man Man hất cằm kiêu ngạo: "Nhìn cái gì? Còn không nhanh lấy sơn móng tay mới sơn tiếp cho tôi?"
Tô Du Du không nhúc nhích.
Trần Man Man tức giận đến trợn tròn mắt: "Tai mày có bị điếc hay không? Không nghe thấy tao nói sao!"
Tô Du Du vẫn phớt lờ cô ta, lúc này một nhân viên đoàn kịch bên ngoài phòng hóa trang kêu lên: "Một trợ lý qua đây! Nơi đây cần người điều chỉnh ánh sáng một chút!"
Cô lập tức đứng dậy, ra khỏi phòng trang điểm.
Trần Man Man tức điên lên: "Này! Mày dám phớt lờ tao! Có phải là mày không muốn làm ở đây hay không hả?"
Lúc này Tô Du Du mới dừng bước, quay đầu ôn hoà nói: "Trần Man Man, có phải cô nghĩ sai cái gì rồi không? Tôi là trợ lý của đoàn kịch, không phải là trợ lý riêng của cô, về sau cô muốn ăn cơm hay sơn móng tay gì gì đó, thì tìm trợ lý của cô, đừng có tìm tôi!"
Nói xong, cô căn bản cũng không nhìn Trần Man Man đã tức giận đến mặt nhăn nhó, trực tiếp chạy đến giúp nhân viên đoàn kịch điều chỉnh ánh sáng.
Trần Man Man tức giận đến mức quét toàn bộ đồ trang điểm trên bàn xuống.
"Tiện nhân này rốt cuộc là cái thá gì, mà dám lớn lối như vậy!"
Nhân viên bên cạnh lấy lòng nói: "Chị Man Man, chị hà tất gì phải tức giận loại cùng loại người này! Nếu như chị không thích cô ta thì cứ để người của đoàn kịch đuổi cô ta đi là được!"
"Không được, chỉ đuổi ra ngoài thì thật sự lợi cho cô ta quá rồi." Trần Man Man nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn cho cô ta trả giá thật lớn. Đi! Tìm phó đạo diễn qua đây cho tôi."
Sau khi Tô Du Du rời khỏi Trần Man Man, làm các việc nhỏ vặt trong đoàn kịch, mặc dù mệt nhưng dù sao cũng thoải mái hơn là bị người đặc biệt nhằm vào, cô vất vả học điều khiển ánh sáng, thì thấy một phó đạo diễn gọi cô: "Này, cô gái kia, tới đây một chút."
Tô Du Du vội vàng đi qua: "Xin hỏi có việc gì muốn tôi hỗ trợ sao?"
"Là như vậy, có một đạo cụ ở tầng hầm dưới đất, cô theo ta đi lấy."
"Được. " Tô Du Du không nghi ngờ gì nhiều, cùng đi với phó đạo diễn đến tầng hầm.
Tầng hầm là một hành lang tối và ẩm ướt, khi Tô Du Du bước xuống cầu thang, thì thấy một cô gái đứng ở cửa cầu thang, cúi đầu, tóc tai rối bời, nhìn không rõ khuôn mặt.
Tô Du Du đang tự hỏi sao có người đứng ở một nơi như tầng hầm này, đang tò mò muốn nhìn một cái, nhưng không ngờ, cổ tay đột nhiên tê rần.
Cô cúi đầu, thì thấy vòng ngọc trên cổ tay mình chuyển màu.
Hô hấp cô bị kiềm hãm, thì thấy cô gái ở cầu thang kia, đang chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook