Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
-
Chương 41: Anh Đến Rồi
"A, tiểu mỹ nhân, bây giờ không ai quấy rầy chúng ta nữa." Thang máy tiếp tục lên cao, Kim tổng vuốt vết thương trên vai bị Tô Du Du cắn, bỉ ổi cùng tức giận trong mắt càng sâu: "Xem hôm nay tao làm sao làm chết mày!"
Nói xong thì thang máy dừng lại lần nữa, hắn không kịp chờ đợi lôi Tô Du Du ra khỏi thang máy.
Mà lúc này cả người Tô Du Du, giống như con rối mất đi hồn phách, không chút nào phản kháng lại.
Trong đầu cô, chỉ còn lại khuôn mặt im lặng của Lục Viễn lúc nãy, còn có một câu kia...
Thực sự là ngại quá, ngài cứ tiếp tục!
Ha ha...
Đây chính là người đàn ông cô yêu mười năm, vứt bỏ cô rồi đến với Tô Liên Nhi còn chưa tính, bây giờ lại có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác vũ nhục?
Thật lòng mười năm này của cô, cuối cùng đổi được cái gì?
Kim tổng kéo Tô Du Du vào phòng ném lên giường, không kịp chờ đợi nhào lên.
Lúc này Tô Du Du đã hoàn toàn bị tác dụng của thuốc khống chế rồi, không còn cách nào phản kháng cũng không thể giãy dụa, cô chỉ có thể gắt gao cắn môi, nhịn xuống nước mắt tủi nhục, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cô biết, lúc này đây cô tránh không khỏi.
Không ai đến cứu cô được.
Người nhà họ Tô sẽ không đến cứu cô, Lục Viễn Tiêu lại càng không đến cứu cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một cô nhi không ai thương không ai yêu, sẽ không có người thực sự quan tâm tới cô, coi như ngày hôm nay cô bị người khác vũ nhục đến chết, cũng sẽ không có ai đến cứu cô...
Rầm!
Mắt thấy Kim tổng sẽ nhào tới, không ngờ lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng nổ lớn!
Đầu óc mơ màng của Tô Du Du bị tiếng nổ này làm cho thanh tỉnh, cô thấy Kim tổng lăn xuống giường mắng: "Người nào mẹ nó không có mắt như vậy, dám phá hỏng hứng thú của ông..."
Nhưng khi hắn thấy rõ người ở cửa thì trợn tròn mắt lên, mặt béo phì không ngừng run rẫy.
Trong lòng Tô Du Du giật mình.
Chẳng lẽ là Lục Viễn Tiêu tới cứu cô sao?
Cô cố gắng mở mắt, thấy một thân ảnh cao lớn, chậm rãi đi vào phòng.
Một thân sơ mi trắng dán vào khuôn ngực khỏe mạnh, quần đen phác họa chân dài, gương mặt xuất chúng không gì sánh được, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh băng, khiến người khác sợ hãi.
Tô Du Du không kiềm chế được, nước mắt chảy xuống.
Là anh ta...
Không ngờ cuối cùng người cứu mình, lại là quỷ nam cô sợ nhất...
Trì Tư Tước đi vào phòng, trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống vài độ.
Kim tổng đương nhiên biết Trì Tư Tước, hắn sợ run, sao cũng không nghĩ ra, nhân vật lớn trong truyền thuyết này, sao lại xuất hiện ở đây.
"Trì, trì thiếu... ngài... sao ngài lại ở đây... tôi... A!"
Ông ta còn chưa hỏi xong, cơ thể đột nhiên bay lên, nặng nề đụng vào tường.
Xung quanh rõ ràng không có gì cả, nhưng cơ thể Kim tổng cứ như vậy bị dính ở trên tường, phảng phất như bị một bàn tay vô hình giữ lấy, chỉ thấy cơ thể mập mạp không ngừng vùng vẫy, cuối cùng mắt trợn lên, đã hôn mê.
Lúc này Trì Hạo thở hổn hển chạy vào phòng.
"Lôi ra ngoài, xử lý sạch sẽ." Trì Tư Tước lạnh lùng nói.
"Dạ rõ!"
Trì Hạo kéo cơ thể Kim tổng ra ngoài, Trì Tư Tước mới chậm rãi đi đến bên giường.
Lúc này Tô Du Du nằm trên giường, đã bị tác dụng của thuộc hành hạ mất đi ý thức lần nữa, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mơ mơ màng màng, không ngừng vặn vẹo.
Trì Tư Tước nhíu mày, giơ tay lên xem trán cô, nhưng tay vừa đụng đến cô, cô giống như là chộp được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay hắn, liều mạng bỏ vào quần áo cô.
Nói xong thì thang máy dừng lại lần nữa, hắn không kịp chờ đợi lôi Tô Du Du ra khỏi thang máy.
Mà lúc này cả người Tô Du Du, giống như con rối mất đi hồn phách, không chút nào phản kháng lại.
Trong đầu cô, chỉ còn lại khuôn mặt im lặng của Lục Viễn lúc nãy, còn có một câu kia...
Thực sự là ngại quá, ngài cứ tiếp tục!
Ha ha...
Đây chính là người đàn ông cô yêu mười năm, vứt bỏ cô rồi đến với Tô Liên Nhi còn chưa tính, bây giờ lại có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác vũ nhục?
Thật lòng mười năm này của cô, cuối cùng đổi được cái gì?
Kim tổng kéo Tô Du Du vào phòng ném lên giường, không kịp chờ đợi nhào lên.
Lúc này Tô Du Du đã hoàn toàn bị tác dụng của thuốc khống chế rồi, không còn cách nào phản kháng cũng không thể giãy dụa, cô chỉ có thể gắt gao cắn môi, nhịn xuống nước mắt tủi nhục, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cô biết, lúc này đây cô tránh không khỏi.
Không ai đến cứu cô được.
Người nhà họ Tô sẽ không đến cứu cô, Lục Viễn Tiêu lại càng không đến cứu cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một cô nhi không ai thương không ai yêu, sẽ không có người thực sự quan tâm tới cô, coi như ngày hôm nay cô bị người khác vũ nhục đến chết, cũng sẽ không có ai đến cứu cô...
Rầm!
Mắt thấy Kim tổng sẽ nhào tới, không ngờ lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng nổ lớn!
Đầu óc mơ màng của Tô Du Du bị tiếng nổ này làm cho thanh tỉnh, cô thấy Kim tổng lăn xuống giường mắng: "Người nào mẹ nó không có mắt như vậy, dám phá hỏng hứng thú của ông..."
Nhưng khi hắn thấy rõ người ở cửa thì trợn tròn mắt lên, mặt béo phì không ngừng run rẫy.
Trong lòng Tô Du Du giật mình.
Chẳng lẽ là Lục Viễn Tiêu tới cứu cô sao?
Cô cố gắng mở mắt, thấy một thân ảnh cao lớn, chậm rãi đi vào phòng.
Một thân sơ mi trắng dán vào khuôn ngực khỏe mạnh, quần đen phác họa chân dài, gương mặt xuất chúng không gì sánh được, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh băng, khiến người khác sợ hãi.
Tô Du Du không kiềm chế được, nước mắt chảy xuống.
Là anh ta...
Không ngờ cuối cùng người cứu mình, lại là quỷ nam cô sợ nhất...
Trì Tư Tước đi vào phòng, trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống vài độ.
Kim tổng đương nhiên biết Trì Tư Tước, hắn sợ run, sao cũng không nghĩ ra, nhân vật lớn trong truyền thuyết này, sao lại xuất hiện ở đây.
"Trì, trì thiếu... ngài... sao ngài lại ở đây... tôi... A!"
Ông ta còn chưa hỏi xong, cơ thể đột nhiên bay lên, nặng nề đụng vào tường.
Xung quanh rõ ràng không có gì cả, nhưng cơ thể Kim tổng cứ như vậy bị dính ở trên tường, phảng phất như bị một bàn tay vô hình giữ lấy, chỉ thấy cơ thể mập mạp không ngừng vùng vẫy, cuối cùng mắt trợn lên, đã hôn mê.
Lúc này Trì Hạo thở hổn hển chạy vào phòng.
"Lôi ra ngoài, xử lý sạch sẽ." Trì Tư Tước lạnh lùng nói.
"Dạ rõ!"
Trì Hạo kéo cơ thể Kim tổng ra ngoài, Trì Tư Tước mới chậm rãi đi đến bên giường.
Lúc này Tô Du Du nằm trên giường, đã bị tác dụng của thuộc hành hạ mất đi ý thức lần nữa, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mơ mơ màng màng, không ngừng vặn vẹo.
Trì Tư Tước nhíu mày, giơ tay lên xem trán cô, nhưng tay vừa đụng đến cô, cô giống như là chộp được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay hắn, liều mạng bỏ vào quần áo cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook