Tổng Tài Luôn Bị Vả Mặt
10: Đừng Gọi Tôi Là Chồng


Quý Lương vốn dĩ chỉ uống một ngụm rượu, ngủ hai tiếng là tỉnh lại.
Mới thức dậy nên còn hơi choáng, cảm thấy sức nặng của cánh tay trên eo, cậu khó chịu nhúc nhích hai cái.
Trịnh Hiên tỉnh lại gần như cùng lúc với cậu, hắn cúi đầu đối mắt với Quý Lương, ngay lập tức, lưng hắn nổi lên cảm giác tê tê dại dại, vẫn chưa kịp thưởng thức cảm giác quái dị này thì omega trong lòng đã giãy giụa ngồi dậy.
"Ưm...!Sao anh lại ở đây?" Quý Lương lắc đầu, khó hiểu nhìn ông chồng luôn chia phòng ngủ của mình.
"Cái gì gọi là sao tôi lại ở đây? Đây là nhà tôi, tôi thích ở đâu thì ở đó." Trịnh Hiên xù lông hệt như con sư tử bị dẫm đuôi.
"Nhưng mà em vào phòng anh phải được cho phép, anh vào phòng em không phải cũng nên được em đồng ý sao?" Omega vẫn chưa tỉnh táo hẳn muốn giảng đạo lý cho alpha, còn bất cẩn phóng pheromone ra ngoài.
Trịnh Hiên không vui, rõ ràng là omega này không biết xấu hổ ôm hắn không buông mà, sao giờ lại thành hắn tự ý vào phòng ngủ của cậu ta rồi?
"Cậu đừng nói với tôi là cậu không nhớ gì hết nhé."

Quý Lương cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau khi mình say: "Em nhớ ra rồi!"
"Nhớ cái gì?" Sắc mặt Trịnh Hiên dịu đi.
"Anh đã cho phép em trồng rau ở sân vườn rồi, lúc trước Lý Đống tới hỏi anh, anh nói tùy em."
"...!Còn gì nữa?" Trịnh Hiên hít sâu một hơi hỏi tiếp, mẹ nó ai để ý cái này?
"Còn?" Quý Lương cào đầu, dưới ánh mắt chờ mong của Trịnh Hiên, nói: "Còn...!lần sau vào phòng em phải được em cho phép."
"Phựt", Trịnh Hiên cảm giác cái thứ gọi là "lý trí" trong não mình đã bị cắt đứt, hắn giận dữ xuống giường, đen mặt quay lại phòng mình.
Chỉ nhớ mấy thứ rau cỏ đó! Sao không nhớ mình từng quấn lấy hắn rồi còn khen hắn đẹp chứ? Lúc này tổng tài không hề ý thức được suy nghĩ này của mình tượng trưng cho điều gì.
Bởi vì hai người ngủ nướng, cho nên thời gian bữa tối cũng chậm lại.
Khi ăn cơm, mặt tổng tài vẫn còn rất đen.
Quý Lương cho rằng hắn vẫn đang giận vụ sân vườn, bèn gắp một đũa rau xanh đặt vào trong chén hắn: "Chồng ăn đi."
"Đừng gọi tôi là chồng." Trịnh Hiên bực dọc bỏ đồ ăn vào miệng nhai, mùi vị không tồi, lại ăn thêm hai miếng.
"Thế phải kêu là gì?" Quý Lương cắn đũa, buồn rầu suy tư.
"Kêu tên." Trịnh Hiên lạnh nhạt nói.
Quý Lương nghĩ Trịnh Hiên cũng không kêu mình là "vợ", vì thế gật đầu, "Ăn ngon không?"
"Cũng được."

"Em tự trồng đó! Có phải là ngon hơn mua ở ngoài không?" Quý Lương lại gắp cho hắn một đũa nữa.
"......" Một O như cậu mà thích trồng rau thế sao hả?
Cơm tối xong, hai AO trong nhà hiếm khi cùng ngồi trên sô pha phòng khách xem TV.

Gần đây, bộ phim truyền hình luân lý gia đình máu chó có tên là《Tạm biệt, người tôi yêu》mạnh mẽ vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng ratings, Quý Lương và Lý Đống đã theo dõi được hơn nửa tháng, mỗi tối ra hai tập, mỗi tập đều có một bước ngoặt mới, rất kịch tính!
Trịnh Hiên ngồi xem với họ được nửa tập, khi hai nhân vật chính đang trong lễ đường, mẹ của A bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản hai người kết hôn, lý do là vì A và O là anh em cùng cha khác mẹ, O đau khổ lao ra đường lớn rồi bị ô tô đi ngang đâm phải, lúc đến bệnh viện phải truyền máu mới phát hiện O không phải con ruột của ba mẹ mình, lúc này mẹ của O mới nói thân thế cậu ta ra.

Thì ra năm đó vì con trai chết yểu, chồng lại không ở bên, nên để để giấu giếm sự thật này, bà đến cô nhi viện ôm một omega về nhà, giấu diếm chồng mình hơn hai mươi năm...
"Cái mớ hỗn độn gì thế này? Ngày nào hai người cũng xem cái này?" Trịnh Hiên không nhịn được cầm điều khiển lên muốn đổi đài.
"Đừng đừng đừng!" Quý Lương và Lý Đống luống cuống giựt điều khiển lại.

"Cái này có gì hay? Xem cái nào bổ ích hơn được không?" Quý Lương thì thôi đi, sao mà một beta như Lý Đống cũng thích xem phim máu chó như thế? Trịnh Hiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ chuyển từ tổng tài bá đạo sang chuyên viên phỉ nhổ mất!
"Lâm Dao quá khổ rồi, nếu cậu ấy biết cha mẹ ruột của mình đã bị chính cha mẹ nuôi hại chết thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu!" Quý Lương lau nước mắt thở dài.
"Chỉ là một bộ phim thôi mà?" Trịnh Hiên thật sự không hiểu, tại sao Quý Lương xem phim còn biểu hiện ra nhiều cảm xúc hơn so với khi đối mặt với hắn?
"Phim cũng giống như cuộc đời!" Lý Đống lấy khăn tay ra chấm khóe mắt.
"Anh quá máu lạnh." Quý Lương hít mũi.
"Đúng vậy đúng vậy."
Có lầm không? Xem TV mà cũng bị xa lánh? Địa vị chủ nhà của hắn đâu? Tổng tài cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phải kết thúc hoạt động "xem TV sau khi ăn tối" này trước thời hạn, cũng tỏ vẻ sau này sẽ không bao giờ tham dự nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương