Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)
-
Chương 52: Lục Thừa Phong khiến người xa lạ
Tiêu Ninh Dữ nhìn đồng hồ, không nỡ rời khỏi lồng ngực Lục Thừa Phong: “Đã muộn rồi, hôm nay anh quay phim cả ngày cũng mệt mỏi, em về trước nhé.”
Lục Thừa Phong cũng đứng lên theo: “Về đâu?”
Tiêu Ninh Dữ chỉ chỉ ra phía sau: “Về phòng em đã đặt trước, ở tầng 8.”
Vốn dĩ Tiêu Ninh Dữ muốn đặt phòng cùng tầng với Lục Thừa Phong, nhưng tầng này đoàn làm phim của họ đã bao hết, nên chỉ có thể đặt phòng ở tầng khác.
Lục Thừa Phong không nói chuyện, kéo tay Tiêu Ninh Dữ ra bên ngoài, Tiêu Ninh Dữ sửng sốt một lát rồi nói: “Không cần đưa em về đâu, ngay cùng khách sạn, đi thang máy nhanh lắm.”
Lục Thừa Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Ai nói anh muốn đưa em về?”
“Vậy là định đi đâu?” Tiêu Ninh Dữ không hiểu ra sao.
“Đi chuyển hành lý giúp em.” Lục Thừa Phong lôi kéo Tiêu Ninh Dữ đi về phía trước.
Tiêu Ninh Dữ kinh ngạc: “Chuyển hành lý?”
“Trả phòng, xuống phòng của anh ở.”
Khi Tiêu Ninh Dữ vẫn chưa tiêu hóa hết ý tứ của Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong đã dùng tốc độ nhanh nhất mang hành lý của Tiêu Ninh Dữ từ tầng 8 xuống phòng của anh.
Tiêu Ninh Dữ đứng trong phòng của Lục Thừa Phong, nhìn anh sắp xếp lại đồ đạc trong vali của y, tay chân luống cuống, sao mà đã chuyển vào ở cùng nhau luôn rồi?
Tiêu Ninh Dữ do dự một chút, co quắp nói: “Hay là em quay về nhé.”
Tuy thời gian quen biết Lục Thừa Phong không ngắn, quan hệ của hai người cũng luôn thân thiết, nhưng, trước khi là dùng thân phận bạn bè ở bên nhau. Y chưa kịp thích ứng thân phận người yêu của cả hai. Y thừa nhận y rất bám Lục Thừa Phong, cũng thích thân cận với anh… Nhưng mà… Nhưng mà thật sự chưa kịp thích ứng, rất là ngượng ngùng.
“Em vẫn còn bị cảm, ở đây để anh chăm sóc em. Với lại, bạn trai ở đây, em còn muốn ở đâu? Nói vầy nghe được không?” Lục Thừa Phong đang ngồi xổm dọn đồ cho Tiêu Ninh Dữ, đứng lên, đi đến chỗ Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ khẩn trương mấp máy môi: “Em ở đây có quấy rầy anh nghỉ ngơi không?”
Lục Thừa Phong nghe xong cười khẽ: “Anh thích em tới quấy rầy anh.”
Tiêu Ninh Dữ sững sờ nhìn Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong không nhịn được nhếch môi cười, vuốt vuốt tóc y giả vờ đáng thương nói: “Anh quay phim cả ngày rồi, đừng giày vò bắt anh chuyển hành lí lên lên xuống xuống.”
Tiêu Ninh Dữ nói thầm: “Rõ ràng là anh muốn chuyển hành lí mà.”
Lục Thừa Phong cười cười: “Nói gì đó? Em cũng ngồi máy bay mấy tiếng, lại còn ốm, giày vò từ đoàn phim đến khách sạn, mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Tiêu Ninh Dữ còn có thể nói gì nữa, y cảm thấy nếu mình mang hành lí về phòng cũ, Lục Thừa Phong lại chuyển tới phòng anh cho coi. Suy nghĩ một lát, thôi cứ để vậy, đáp: “Vâng.”
Lục Thừa Phong lấy bộ đồ ngủ của Tiêu Ninh Dữ trong hành lí ra, đưa cho y, Tiêu Ninh Dữ vào phòng tắm rồi Lục Thừa Phong tiếp tục xếp đồ cho y.
Tiêu Ninh Dữ tắm rửa xong, khi ra ngoài thì thấy Lục Thừa Phong đã lấy thuốc cảm cho y uống. Chờ y uống xong Lục Thừa Phong mới vào phòng tắm.
Tiêu Ninh Dữ đứng trong phòng ngủ không biết mình nên ngủ bên nào, không biết Lục Thừa Phong quen ngủ bên nào.
Thế là Tiêu Ninh Dữ cứ đứng đực tại chỗ, cho đến khi Lục Thừa Phong ra khỏi phòng tắm.
“Sao vậy? Sao vẫn đứng ở đây?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng: “Em không biết anh quen ngủ bên nào.”
Lục Thừa Phong nở nụ cười: “Anh không có thói quen đó, bên nào cũng được, em thì sao?”
“Em cũng thế.” Tiêu Ninh Dữ đáp, ngẩng lên nhìn Lục Thừa Phong, thấy anh cũng đang nhìn mình, mang nụ cười trêu ghẹo. Tiêu Ninh Dữ đi tới một bên vén chăn lên nằm xuống, Lục Thừa Phong lại cười một tiếng.
Tiêu Ninh Dữ muốn chùm trăn kín người lắm rồi. Một bên giường lún xuống, sau đó Lục Thừa Phong ôm lấy Tiêu Ninh Dữ từ phía sau: “Được rồi, không cười em, nghỉ ngơi sớm thôi.”
Tiêu Ninh Dữ nép trong chăn rầu rĩ đáp: “Ừm.”
“Muốn giữ lại một cái đèn ngủ không em?” Lục Thừa Phong lo Tiêu Ninh Dữ có thói quen bật đèn ngủ, thế là anh hỏi.
Tiêu Ninh Dữ lắc đầu.
“Vậy anh tắt đèn nhé.” Lục Thừa Phong lại hỏi.
“Vâng.”
Sau một tiếng vang nhẹ của công tắc, nháy mắt trong phòng tối đen. Tiêu Ninh Dữ có thể cảm nhận được nhiệt độ của Lục Thừa Phong, không căng thẳng như trước đó nữa, thậm chí còn có chút an tâm.
Lục Thừa Phong nhẹ nhàng hôn lên má Tiêu Ninh Dữ một cái, trầm giọng nói: “Ngủ ngon.”
…
Chuông cửa vang lên, phản ứng đầu tiên của Lục Thừa Phong là nhìn Tiêu Ninh Dữ, thấy y vẫn ngủ say sưa không bị làm phiền thì anh mới xuống giường, bước nhanh ra mở cửa.
“Lục ca, chào buổi sáng.” Tiểu Cao và Tiểu Phương mang bữa sáng đến. Hôm nay khởi công sớm, không có thởi gian đến nhà ăn dùng bữa sáng, nên Tiểu Cao và Tiểu Phương bèn gói đồ ăn mang lên.
“Suỵt, nói khẽ một chút.” Lục Thừa Phong mở cửa nói câu này xong lại quay người vào trong.
Tiểu Cao ngẩn cả người. Kia… Người kia có thể ở một đêm bên Lục ca á? Tiểu Cao cảm thấy cậu không quen biết Lục Thừa Phong này.
“Lục ca, anh…” Tiểu Cao muốn nói lại thôi. Tiểu Phương ở bên cạnh không hiểu gì nháy mắt với cậu, Tiểu Cao nhún vai bất đắc dĩ, cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Lát nữa các cậu làm gì thì nhẹ nhàng thôi. Hôm nay Tiểu Cao ở đây, chờ em ấy tỉnh dậy thì gọi đồ ăn, khi ăn xong nhớ nhắc em ấy uống thuốc. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Tiêu Ninh Dữ quen với Tiểu Cao, nên Lục Thừa Phong bảo cậu ở lại chăm sóc Tiêu Ninh Dữ.
Trên mặt Tiểu Cao đủ loại sắc thái, tình huống gì đây. Cái này… Cái này… Cái này…
“Còn nữa, lát nữa cậu đi trả phòng giùm em ấy. Đây là thẻ phòng.” Lục Thừa Phong cầm thẻ phòng của Tiêu Ninh Dữ ở bàn trà đưa cho Tiểu Cao.
Tiểu Cao và Tiểu Phương kinh hãi đến muốn rớt cả cằm.
Cái gì cơ?! Đừng bảo ý Lục Thừa Phong là giữ người ở lại lâu dài nhé?!
Lục Thừa Phong đi quay phim, Tiểu Cao cầm thẻ phòng của Tiêu Ninh Dữ đi trả phòng. Bây giờ cậu không hiểu nổi suy nghĩ của Lục Thừa Phong nữa rồi. Rõ ràng trước đây quan tâm Tiêu tổng như vậy, nghe Tiêu tổng có chuyện là bay đến thành phố R ngay, hôm sau quay phim sớm, chỉ được nghỉ một ngày cũng đi thăm người ta.
Tiểu Cao chưa thấy Lục Thừa Phong đối xử với người nào như vậy. Hay là hai người cãi nhau? Không đúng nha, mỗi ngày gọi điện nhắn tin rất nhiều, đây chả là thích nhau rồi còn gì?
Vậy rốt cuộc là sao… Lục Thừa Phong không phải loại người bắt cá hai tay. Tiểu Cao đi theo phụ tá cho anh lâu như vậy, tự nhận hiểu rất rõ con người anh, nhân phẩm Lục Thừa Phong tuyệt đối không chê vào đâu được.
Suy tư nửa ngày không tìm được đáp án, Tiểu Cao đến quầy lễ tân của khách sạn, đặt thẻ phòng lên quầy: “Chào cô, tôi trả phòng.”
“Vâng thưa tiên sinh, xin chờ một lát.” Nhân viên quầy lễ tân nhận thẻ xong cười mỉm lịch sự đáp lại.
“Tiêu tiên sinh, ngài thuê phòng một tuần ở khách sạn chúng tôi, bây giờ muốn trả phòng thì chúng tôi phải thu một khoản phí tổn nhất định, ngài xem thế nào? Nếu được tôi sẽ làm thủ tục trả phòng cho ngài.”
Tiểu Cao kinh ngạc quay đầu lại: “Tiêu tiên sinh?”
“Đúng vậy ạ. Tiêu tiên sinh thuê phòng một tuần?” Nhân viên lễ tân nhìn thoáng qua máy tính xác nhận lại.
Tiểu Cao sững sờ, hóa đá tại chỗ.
Lục Thừa Phong cũng đứng lên theo: “Về đâu?”
Tiêu Ninh Dữ chỉ chỉ ra phía sau: “Về phòng em đã đặt trước, ở tầng 8.”
Vốn dĩ Tiêu Ninh Dữ muốn đặt phòng cùng tầng với Lục Thừa Phong, nhưng tầng này đoàn làm phim của họ đã bao hết, nên chỉ có thể đặt phòng ở tầng khác.
Lục Thừa Phong không nói chuyện, kéo tay Tiêu Ninh Dữ ra bên ngoài, Tiêu Ninh Dữ sửng sốt một lát rồi nói: “Không cần đưa em về đâu, ngay cùng khách sạn, đi thang máy nhanh lắm.”
Lục Thừa Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Ai nói anh muốn đưa em về?”
“Vậy là định đi đâu?” Tiêu Ninh Dữ không hiểu ra sao.
“Đi chuyển hành lý giúp em.” Lục Thừa Phong lôi kéo Tiêu Ninh Dữ đi về phía trước.
Tiêu Ninh Dữ kinh ngạc: “Chuyển hành lý?”
“Trả phòng, xuống phòng của anh ở.”
Khi Tiêu Ninh Dữ vẫn chưa tiêu hóa hết ý tứ của Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong đã dùng tốc độ nhanh nhất mang hành lý của Tiêu Ninh Dữ từ tầng 8 xuống phòng của anh.
Tiêu Ninh Dữ đứng trong phòng của Lục Thừa Phong, nhìn anh sắp xếp lại đồ đạc trong vali của y, tay chân luống cuống, sao mà đã chuyển vào ở cùng nhau luôn rồi?
Tiêu Ninh Dữ do dự một chút, co quắp nói: “Hay là em quay về nhé.”
Tuy thời gian quen biết Lục Thừa Phong không ngắn, quan hệ của hai người cũng luôn thân thiết, nhưng, trước khi là dùng thân phận bạn bè ở bên nhau. Y chưa kịp thích ứng thân phận người yêu của cả hai. Y thừa nhận y rất bám Lục Thừa Phong, cũng thích thân cận với anh… Nhưng mà… Nhưng mà thật sự chưa kịp thích ứng, rất là ngượng ngùng.
“Em vẫn còn bị cảm, ở đây để anh chăm sóc em. Với lại, bạn trai ở đây, em còn muốn ở đâu? Nói vầy nghe được không?” Lục Thừa Phong đang ngồi xổm dọn đồ cho Tiêu Ninh Dữ, đứng lên, đi đến chỗ Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ khẩn trương mấp máy môi: “Em ở đây có quấy rầy anh nghỉ ngơi không?”
Lục Thừa Phong nghe xong cười khẽ: “Anh thích em tới quấy rầy anh.”
Tiêu Ninh Dữ sững sờ nhìn Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong không nhịn được nhếch môi cười, vuốt vuốt tóc y giả vờ đáng thương nói: “Anh quay phim cả ngày rồi, đừng giày vò bắt anh chuyển hành lí lên lên xuống xuống.”
Tiêu Ninh Dữ nói thầm: “Rõ ràng là anh muốn chuyển hành lí mà.”
Lục Thừa Phong cười cười: “Nói gì đó? Em cũng ngồi máy bay mấy tiếng, lại còn ốm, giày vò từ đoàn phim đến khách sạn, mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Tiêu Ninh Dữ còn có thể nói gì nữa, y cảm thấy nếu mình mang hành lí về phòng cũ, Lục Thừa Phong lại chuyển tới phòng anh cho coi. Suy nghĩ một lát, thôi cứ để vậy, đáp: “Vâng.”
Lục Thừa Phong lấy bộ đồ ngủ của Tiêu Ninh Dữ trong hành lí ra, đưa cho y, Tiêu Ninh Dữ vào phòng tắm rồi Lục Thừa Phong tiếp tục xếp đồ cho y.
Tiêu Ninh Dữ tắm rửa xong, khi ra ngoài thì thấy Lục Thừa Phong đã lấy thuốc cảm cho y uống. Chờ y uống xong Lục Thừa Phong mới vào phòng tắm.
Tiêu Ninh Dữ đứng trong phòng ngủ không biết mình nên ngủ bên nào, không biết Lục Thừa Phong quen ngủ bên nào.
Thế là Tiêu Ninh Dữ cứ đứng đực tại chỗ, cho đến khi Lục Thừa Phong ra khỏi phòng tắm.
“Sao vậy? Sao vẫn đứng ở đây?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng: “Em không biết anh quen ngủ bên nào.”
Lục Thừa Phong nở nụ cười: “Anh không có thói quen đó, bên nào cũng được, em thì sao?”
“Em cũng thế.” Tiêu Ninh Dữ đáp, ngẩng lên nhìn Lục Thừa Phong, thấy anh cũng đang nhìn mình, mang nụ cười trêu ghẹo. Tiêu Ninh Dữ đi tới một bên vén chăn lên nằm xuống, Lục Thừa Phong lại cười một tiếng.
Tiêu Ninh Dữ muốn chùm trăn kín người lắm rồi. Một bên giường lún xuống, sau đó Lục Thừa Phong ôm lấy Tiêu Ninh Dữ từ phía sau: “Được rồi, không cười em, nghỉ ngơi sớm thôi.”
Tiêu Ninh Dữ nép trong chăn rầu rĩ đáp: “Ừm.”
“Muốn giữ lại một cái đèn ngủ không em?” Lục Thừa Phong lo Tiêu Ninh Dữ có thói quen bật đèn ngủ, thế là anh hỏi.
Tiêu Ninh Dữ lắc đầu.
“Vậy anh tắt đèn nhé.” Lục Thừa Phong lại hỏi.
“Vâng.”
Sau một tiếng vang nhẹ của công tắc, nháy mắt trong phòng tối đen. Tiêu Ninh Dữ có thể cảm nhận được nhiệt độ của Lục Thừa Phong, không căng thẳng như trước đó nữa, thậm chí còn có chút an tâm.
Lục Thừa Phong nhẹ nhàng hôn lên má Tiêu Ninh Dữ một cái, trầm giọng nói: “Ngủ ngon.”
…
Chuông cửa vang lên, phản ứng đầu tiên của Lục Thừa Phong là nhìn Tiêu Ninh Dữ, thấy y vẫn ngủ say sưa không bị làm phiền thì anh mới xuống giường, bước nhanh ra mở cửa.
“Lục ca, chào buổi sáng.” Tiểu Cao và Tiểu Phương mang bữa sáng đến. Hôm nay khởi công sớm, không có thởi gian đến nhà ăn dùng bữa sáng, nên Tiểu Cao và Tiểu Phương bèn gói đồ ăn mang lên.
“Suỵt, nói khẽ một chút.” Lục Thừa Phong mở cửa nói câu này xong lại quay người vào trong.
Tiểu Cao ngẩn cả người. Kia… Người kia có thể ở một đêm bên Lục ca á? Tiểu Cao cảm thấy cậu không quen biết Lục Thừa Phong này.
“Lục ca, anh…” Tiểu Cao muốn nói lại thôi. Tiểu Phương ở bên cạnh không hiểu gì nháy mắt với cậu, Tiểu Cao nhún vai bất đắc dĩ, cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Lát nữa các cậu làm gì thì nhẹ nhàng thôi. Hôm nay Tiểu Cao ở đây, chờ em ấy tỉnh dậy thì gọi đồ ăn, khi ăn xong nhớ nhắc em ấy uống thuốc. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Tiêu Ninh Dữ quen với Tiểu Cao, nên Lục Thừa Phong bảo cậu ở lại chăm sóc Tiêu Ninh Dữ.
Trên mặt Tiểu Cao đủ loại sắc thái, tình huống gì đây. Cái này… Cái này… Cái này…
“Còn nữa, lát nữa cậu đi trả phòng giùm em ấy. Đây là thẻ phòng.” Lục Thừa Phong cầm thẻ phòng của Tiêu Ninh Dữ ở bàn trà đưa cho Tiểu Cao.
Tiểu Cao và Tiểu Phương kinh hãi đến muốn rớt cả cằm.
Cái gì cơ?! Đừng bảo ý Lục Thừa Phong là giữ người ở lại lâu dài nhé?!
Lục Thừa Phong đi quay phim, Tiểu Cao cầm thẻ phòng của Tiêu Ninh Dữ đi trả phòng. Bây giờ cậu không hiểu nổi suy nghĩ của Lục Thừa Phong nữa rồi. Rõ ràng trước đây quan tâm Tiêu tổng như vậy, nghe Tiêu tổng có chuyện là bay đến thành phố R ngay, hôm sau quay phim sớm, chỉ được nghỉ một ngày cũng đi thăm người ta.
Tiểu Cao chưa thấy Lục Thừa Phong đối xử với người nào như vậy. Hay là hai người cãi nhau? Không đúng nha, mỗi ngày gọi điện nhắn tin rất nhiều, đây chả là thích nhau rồi còn gì?
Vậy rốt cuộc là sao… Lục Thừa Phong không phải loại người bắt cá hai tay. Tiểu Cao đi theo phụ tá cho anh lâu như vậy, tự nhận hiểu rất rõ con người anh, nhân phẩm Lục Thừa Phong tuyệt đối không chê vào đâu được.
Suy tư nửa ngày không tìm được đáp án, Tiểu Cao đến quầy lễ tân của khách sạn, đặt thẻ phòng lên quầy: “Chào cô, tôi trả phòng.”
“Vâng thưa tiên sinh, xin chờ một lát.” Nhân viên quầy lễ tân nhận thẻ xong cười mỉm lịch sự đáp lại.
“Tiêu tiên sinh, ngài thuê phòng một tuần ở khách sạn chúng tôi, bây giờ muốn trả phòng thì chúng tôi phải thu một khoản phí tổn nhất định, ngài xem thế nào? Nếu được tôi sẽ làm thủ tục trả phòng cho ngài.”
Tiểu Cao kinh ngạc quay đầu lại: “Tiêu tiên sinh?”
“Đúng vậy ạ. Tiêu tiên sinh thuê phòng một tuần?” Nhân viên lễ tân nhìn thoáng qua máy tính xác nhận lại.
Tiểu Cao sững sờ, hóa đá tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook