Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)
-
Chương 5: Nhân vật
Hôm nay Tiêu Ninh Dữ đặc biệt sửa soạn bản thân. Lần đầu tiên Khương Duật chủ động hẹn y đi ăn cơm, nên y kết thúc hội nghị sớm, tới phòng ăn Khương Duật đã đặt sớm hơn hai tiếng đồng hồ. Khương Duật đến khá muộn, hôm nay gã mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong là áo sơ mi xám, vóc người càng thêm thon dài, trong mắt Tiêu Ninh Dữ cả người Khương Duật đều như toả sáng. Khương Duật vào phòng đặt riêng tiện tay cởi áo gió đặt ở bên ghế dựa, giải thích với Tiêu Ninh Dữ: “Thật ngại quá, hoạt động kết thúc muộn hơn mấy phút.”
Tiêu Ninh Dữ vội vàng nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến, cậu không cần gấp gáp chạy tới như vậy.”
Khương Duật khẽ mỉm cười một cái: “Gọi món ăn chưa?”
“Gọi một ít rồi. Cậu xem còn muốn ăn gì để nhà bếp làm.” Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng từng món ăn vào. Tiêu Ninh Dữ dặn dò nhà hàng, chờ Khương Duật đến thì mang đồ lên. Nên chân trước Khương Duật vừa tới, chân sau nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn lên.
Khương Duật nhìn qua đều là món gã thích ăn, bỏ tờ thực đơn xuống: “Cảm ơn, đều là đồ tôi thích. Anh đã gọi rồi thì tôi không gọi nữa.”
Tiêu Ninh Dữ hơi nhếch khoé môi, không có gì đáp: “Cậu thích là tốt rồi.”
“Gần đây công việc của anh thế nào, vẫn bận rộn sao?” Hiếm khi Khương Duật quan tâm đến chuyện công tác của Tiêu Ninh Dữ, nên Tiêu Ninh Dữ rất vui khi thấy gã quan tâm mình: “Có mấy hạng mục đang gấp rút, nhưng vẫn ổn, vẫn như bình thường.”
“Nghe nói Tiêu thị đang đầu tư phim mới của đạo diễn Đào Vi Lý, gần đây đang bận chuyện này sao?”
Tiêu Ninh Dữ sững sờ, Khương Duật thế mà cũng chú ý đến công việc của y ư?
Dù sao Khương Duật cũng nguyện ý tán gẫu với mình, Tiêu Ninh Dữ biết gì nói nấy: “Đúng, gần đây đang chuẩn bị. Khương Duật, cậu có hứng thú à?”
Đào Vi Lý là đạo diễn lớn, vừa nhận giải thưởng quốc tế, không ai không muốn tham gia phim của ông. Tuy phương hướng phát triển của Khương Duật không theo hướng điện ảnh, nhưng khẳng định gã cũng muốn cơ hội này. Này có được tính là lần đầu tiên Khương Duật tỏ ra hứng thú với thứ gì đó trước mặt y không? Trong đầu Tiêu Ninh Dữ lập tức liệt kê những nhân vật chưa xác nhận diễn viên.
“Có cơ hội được nhìn kịch bản sơ thảo, rất yêu thích một vai diễn trong đó. Anh và đạo diễn Đào quen biết, nên muốn hỏi liệu anh có thể giới thiệu một chút với đạo diễn Đào không?”
“Cậu thích nhân vật nào?”
Khương Duật nói uyển chuyển, nhưng cả hai đều rõ trong lòng, với địa vị của Khương Duật bây giờ, hơn nữa gã chưa từng đóng phim điện ảnh, coi như dẫn gã đến gặp đạo diễn Đào, tự gã lấy được nhân vật quan trọng là chuyện mơ hão.
Nói là để Tiêu Ninh Dữ giúp gã gặp gỡ đạo diễn Đào, nói trắng ra là đang đợi một câu của Tiêu Ninh Dữ, cậu muốn nhân vật nào, tôi lấy cho cậu.
Khi mới cùng nhau, Khương Duật vẫn mang lòng dạ xem thường việc dựa vào Tiêu Ninh Dữ để lấy tài nguyên, tuyệt đối gã sẽ không chủ động bảo Tiêu Ninh Dữ mình thích nhân vật nào, gã cảm thấy mất giá. Nhưng Tiêu Ninh Dữ cũng không cần gã hỏi, đều chủ động đưa tới trước mặt, hơn nữa không tranh công với gã.
Khương Duật coi như không biết, không thèm hỏi han gì, dần dần gã cũng quen với việc lấy được tài nguyên tốt dễ như ăn cháo. Chẳng ai ngại việc thành công tới quá dễ dàng, Khương Duật không chủ động hỏi, nhưng Tiêu Ninh Dữ vẫn cứ cho gã liên tiếp.
Lần này thật sự sức hấp dẫn quá lớn. Từ khi Khương Duật cùng Tiêu Ninh Dữ qua lại tới nay, gã luôn thuận buồm xuôi gió, một đống tài nguyên tốt khiến người ghen tị. Cũng bởi vậy gã có thêm nhiều fan sự nghiệp, bành trướng khá rộng. Nhưng đối thủ luôn chế giễu gã địa vị không xứng với tài nguyên, đồn nhau gã bị bao dưỡng, giới điện ảnh không có chỗ cho gã. Nâng cao địa vị không phải việc dễ dàng, nếu được lên phim điện ảnh của đạo diễn Đào, Khương Duật tin rằng địa vị của gã sẽ tăng vọt mấy bậc. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là trong phim gã phải được sắm vai một nhân vật có độ tồn tại.
Gã gặp may được nhìn qua kịch bản phim, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một nhân vật nam phụ. Không nói cái khác, ánh mắt nhìn kịch bản của Khương Duật vẫn có, bằng không đã không tham gia mấy bộ phim truyền hình siêu hot. Khổ nỗi tinh mắt mà không có chỗ dựa, bạn nhìn trúng nhân vật ấy, bạn biết nhân vật ấy có thể hot, nhưng quan trên không cho bạn diễn thì bạn cũng hết cách.
Đó là nguyên nhân trong mấy bộ phim kia gã chỉ có thể đóng vai nam phụ.
Phim mới của đạo diễn Đào Vi Lý tên là <<Thần khởi mộ lạc>> (Sáng sớm đến, hoàng hôn rơi), Khương Duật coi trọng một vai phụ không nhiều đất diễn, nhưng là một nhân vật quan trọng. Thiết lập nhân vật rất hấp dẫn, hắn được coi như người thầy nhân sinh của vai chính, là hắn dạy vai chính chậm rãi trưởng thành. Nhưng hắn lại chính là đại boss cuối cùng, có nghĩa là hắn cố ý nuôi dưỡng một đối thủ đối phó với chính mình.
Khương Duật liếc mắt là nhìn trúng nhân vật này, thế nhưng, khi gã nghe ngóng, nhân vật này đã được định rồi.
Cơ mà Khương Duật nghĩ, đó chỉ là một vai phụ mà thôi, nếu để Tiêu Ninh Dữ hỗ trợ nhất định có thể lấy được. Vì nhân vật này gã cam tâm mở lời một lần với Tiêu Ninh Dữ.
Nhưng gã không biết, nhân vật đó được xác định là Lục Thừa Phong diễn, là ảnh đế ba năm liên tiếp ẵm giải nam diễn viên xuất sắc nhất tại ba liên hoan phim lớn nhất cả nước.
Khương Duật không biết, nhưng Tiêu Ninh Dữ biết, y hơi khó xử.
Khương Duật vừa nhìn vẻ mặt y, lập tức thu lại ý cười, có chút không vui nói: “Tôi thuận miệng nhắc tới mà thôi, nếu khó khăn thì thôi.”
Tiêu Ninh Dữ không nhìn nổi vẻ thất vọng của Khương Duật, vội vàng nói: “Không phải, việc này cứ giao cho tôi.”
Lúc này sắc mặt Khương Duật mới hơi hơi khôi phục, vươn tay ôm vai Tiêu Ninh Dữ, nghiêng đầu hôn lên mặt y một cái: “Cực khổ rồi.”
Đầu tiên là Tiêu Ninh Dữ sững sờ, sau đó là tim đập nhanh hơn trống dồn.
Đây… Đây là lần đầu tiên gã hôn y, Tiêu Ninh Dữ vui đến mức tay chân luống cuống, gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Khương Duật, hận không thể dâng hết thứ tốt cho gã: “Khương… Khương Duật, cậu ăn cái này đi, cái này ăn ngon… Cái này cậu cũng ăn nhiều một chút…”
Khương Duật bình tĩnh hơn nhiều, gã mỉm cười đứng lên: “Tôi đến phòng rửa tay.”
“A, được chứ.” Chờ Khương Duật ra khỏi phòng riêng, Tiêu Ninh Dữ xoa xoa bên má vừa được hôn, ngây ngốc cười rộ lên. Cuối cũng thì nỗ lực của y cũng không uổng phí, càng ngày Khương Duật càng thân cận với y, một ngày nào đó sẽ thích y thôi.
Chuyện vai diễn có khó khăn đi nữa y cũng phải giúp Khương Duật lấy được.
Tiêu Ninh Dữ vội vàng nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến, cậu không cần gấp gáp chạy tới như vậy.”
Khương Duật khẽ mỉm cười một cái: “Gọi món ăn chưa?”
“Gọi một ít rồi. Cậu xem còn muốn ăn gì để nhà bếp làm.” Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng từng món ăn vào. Tiêu Ninh Dữ dặn dò nhà hàng, chờ Khương Duật đến thì mang đồ lên. Nên chân trước Khương Duật vừa tới, chân sau nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn lên.
Khương Duật nhìn qua đều là món gã thích ăn, bỏ tờ thực đơn xuống: “Cảm ơn, đều là đồ tôi thích. Anh đã gọi rồi thì tôi không gọi nữa.”
Tiêu Ninh Dữ hơi nhếch khoé môi, không có gì đáp: “Cậu thích là tốt rồi.”
“Gần đây công việc của anh thế nào, vẫn bận rộn sao?” Hiếm khi Khương Duật quan tâm đến chuyện công tác của Tiêu Ninh Dữ, nên Tiêu Ninh Dữ rất vui khi thấy gã quan tâm mình: “Có mấy hạng mục đang gấp rút, nhưng vẫn ổn, vẫn như bình thường.”
“Nghe nói Tiêu thị đang đầu tư phim mới của đạo diễn Đào Vi Lý, gần đây đang bận chuyện này sao?”
Tiêu Ninh Dữ sững sờ, Khương Duật thế mà cũng chú ý đến công việc của y ư?
Dù sao Khương Duật cũng nguyện ý tán gẫu với mình, Tiêu Ninh Dữ biết gì nói nấy: “Đúng, gần đây đang chuẩn bị. Khương Duật, cậu có hứng thú à?”
Đào Vi Lý là đạo diễn lớn, vừa nhận giải thưởng quốc tế, không ai không muốn tham gia phim của ông. Tuy phương hướng phát triển của Khương Duật không theo hướng điện ảnh, nhưng khẳng định gã cũng muốn cơ hội này. Này có được tính là lần đầu tiên Khương Duật tỏ ra hứng thú với thứ gì đó trước mặt y không? Trong đầu Tiêu Ninh Dữ lập tức liệt kê những nhân vật chưa xác nhận diễn viên.
“Có cơ hội được nhìn kịch bản sơ thảo, rất yêu thích một vai diễn trong đó. Anh và đạo diễn Đào quen biết, nên muốn hỏi liệu anh có thể giới thiệu một chút với đạo diễn Đào không?”
“Cậu thích nhân vật nào?”
Khương Duật nói uyển chuyển, nhưng cả hai đều rõ trong lòng, với địa vị của Khương Duật bây giờ, hơn nữa gã chưa từng đóng phim điện ảnh, coi như dẫn gã đến gặp đạo diễn Đào, tự gã lấy được nhân vật quan trọng là chuyện mơ hão.
Nói là để Tiêu Ninh Dữ giúp gã gặp gỡ đạo diễn Đào, nói trắng ra là đang đợi một câu của Tiêu Ninh Dữ, cậu muốn nhân vật nào, tôi lấy cho cậu.
Khi mới cùng nhau, Khương Duật vẫn mang lòng dạ xem thường việc dựa vào Tiêu Ninh Dữ để lấy tài nguyên, tuyệt đối gã sẽ không chủ động bảo Tiêu Ninh Dữ mình thích nhân vật nào, gã cảm thấy mất giá. Nhưng Tiêu Ninh Dữ cũng không cần gã hỏi, đều chủ động đưa tới trước mặt, hơn nữa không tranh công với gã.
Khương Duật coi như không biết, không thèm hỏi han gì, dần dần gã cũng quen với việc lấy được tài nguyên tốt dễ như ăn cháo. Chẳng ai ngại việc thành công tới quá dễ dàng, Khương Duật không chủ động hỏi, nhưng Tiêu Ninh Dữ vẫn cứ cho gã liên tiếp.
Lần này thật sự sức hấp dẫn quá lớn. Từ khi Khương Duật cùng Tiêu Ninh Dữ qua lại tới nay, gã luôn thuận buồm xuôi gió, một đống tài nguyên tốt khiến người ghen tị. Cũng bởi vậy gã có thêm nhiều fan sự nghiệp, bành trướng khá rộng. Nhưng đối thủ luôn chế giễu gã địa vị không xứng với tài nguyên, đồn nhau gã bị bao dưỡng, giới điện ảnh không có chỗ cho gã. Nâng cao địa vị không phải việc dễ dàng, nếu được lên phim điện ảnh của đạo diễn Đào, Khương Duật tin rằng địa vị của gã sẽ tăng vọt mấy bậc. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là trong phim gã phải được sắm vai một nhân vật có độ tồn tại.
Gã gặp may được nhìn qua kịch bản phim, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một nhân vật nam phụ. Không nói cái khác, ánh mắt nhìn kịch bản của Khương Duật vẫn có, bằng không đã không tham gia mấy bộ phim truyền hình siêu hot. Khổ nỗi tinh mắt mà không có chỗ dựa, bạn nhìn trúng nhân vật ấy, bạn biết nhân vật ấy có thể hot, nhưng quan trên không cho bạn diễn thì bạn cũng hết cách.
Đó là nguyên nhân trong mấy bộ phim kia gã chỉ có thể đóng vai nam phụ.
Phim mới của đạo diễn Đào Vi Lý tên là <<Thần khởi mộ lạc>> (Sáng sớm đến, hoàng hôn rơi), Khương Duật coi trọng một vai phụ không nhiều đất diễn, nhưng là một nhân vật quan trọng. Thiết lập nhân vật rất hấp dẫn, hắn được coi như người thầy nhân sinh của vai chính, là hắn dạy vai chính chậm rãi trưởng thành. Nhưng hắn lại chính là đại boss cuối cùng, có nghĩa là hắn cố ý nuôi dưỡng một đối thủ đối phó với chính mình.
Khương Duật liếc mắt là nhìn trúng nhân vật này, thế nhưng, khi gã nghe ngóng, nhân vật này đã được định rồi.
Cơ mà Khương Duật nghĩ, đó chỉ là một vai phụ mà thôi, nếu để Tiêu Ninh Dữ hỗ trợ nhất định có thể lấy được. Vì nhân vật này gã cam tâm mở lời một lần với Tiêu Ninh Dữ.
Nhưng gã không biết, nhân vật đó được xác định là Lục Thừa Phong diễn, là ảnh đế ba năm liên tiếp ẵm giải nam diễn viên xuất sắc nhất tại ba liên hoan phim lớn nhất cả nước.
Khương Duật không biết, nhưng Tiêu Ninh Dữ biết, y hơi khó xử.
Khương Duật vừa nhìn vẻ mặt y, lập tức thu lại ý cười, có chút không vui nói: “Tôi thuận miệng nhắc tới mà thôi, nếu khó khăn thì thôi.”
Tiêu Ninh Dữ không nhìn nổi vẻ thất vọng của Khương Duật, vội vàng nói: “Không phải, việc này cứ giao cho tôi.”
Lúc này sắc mặt Khương Duật mới hơi hơi khôi phục, vươn tay ôm vai Tiêu Ninh Dữ, nghiêng đầu hôn lên mặt y một cái: “Cực khổ rồi.”
Đầu tiên là Tiêu Ninh Dữ sững sờ, sau đó là tim đập nhanh hơn trống dồn.
Đây… Đây là lần đầu tiên gã hôn y, Tiêu Ninh Dữ vui đến mức tay chân luống cuống, gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Khương Duật, hận không thể dâng hết thứ tốt cho gã: “Khương… Khương Duật, cậu ăn cái này đi, cái này ăn ngon… Cái này cậu cũng ăn nhiều một chút…”
Khương Duật bình tĩnh hơn nhiều, gã mỉm cười đứng lên: “Tôi đến phòng rửa tay.”
“A, được chứ.” Chờ Khương Duật ra khỏi phòng riêng, Tiêu Ninh Dữ xoa xoa bên má vừa được hôn, ngây ngốc cười rộ lên. Cuối cũng thì nỗ lực của y cũng không uổng phí, càng ngày Khương Duật càng thân cận với y, một ngày nào đó sẽ thích y thôi.
Chuyện vai diễn có khó khăn đi nữa y cũng phải giúp Khương Duật lấy được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook