"Khiếu tiểu thư? Mộ yêu tinh chị đây là đang đùa hả!" Lâm Sanh lái xe của Mộ Lưu Yên, còn cố ý mở cửa sổ xe khiến cho gió lạnh không ngừng thổi vào hai người, đây chính là dùng gió lạnh dập tắt lửa lòng. Tuy đã hiểu rõ tính tình của Mộ Lưu Yên, nhưng thật sự nghe được lại là một loại cảm giác vô cùng khác.

Còn cả Khiếu tiểu thư? Nàng chơi đùa còn điên cuồng hơn cả nam nhân!

"Đầu gỗ, em giận à?" Mộ tổng tài trong lòng đầy bất an nhìn qua gương mặt Lâm Sanh, đại thư kí chết tiệt, người ta nhờ qua hỏi thì liền hỏi sao? Không biết suy nghĩ?! Còn cả lũ hỗn đản kia, đã biết rõ là ta đang ở cùng Lâm Sanh còn cố ý phá đám, chẳng lẽ cấp trên quản họ khá thoải mái rồi sao?

"Không có." Không có mới là lạ! Lâm Sanh khẩu thị tâm phi nói xong, gương mặt muốn lạnh bao nhiêu thì có bấy nhiêu, giống như trong lòng đang nghẹn lấy một cục tức mà không phát ra thì không thể thoải mái. Mộ Lưu Yên không biết nên nói như thế nào, nàng cũng biết trước kia mình rất tệ, nhưng cũng không còn cách nào để thay dổi, nàng cũng không thể nói với Lâm Sanh những chuyện kia là chưa từng có, đã làm thì không thể không nhận.

Cho nên, nàng trước kia đã gặp Khiếu tiểu thư, nàng không chối bỏ.

" Đầu gỗ --" Mộ Lưu Yên đang định nói gì đó, chỉ thấy Lâm Sanh đột nhiên phanh lại, sau đó xoa xoa tay, nói: "Em đi mua nước, chị muốn uống gì?" Ánh mắt Lâm Sanh giờ phút này không có lấy một chút ôn nhu mà hiện ra lãnh ý, Mộ yêu tinh nhìn đến thấy phát lạnh trong lòng.

"Quên đi, để em quyết định." Không đợi Mộ Lưu Yên trả lời, Lâm Sanh đã xuống xe đi đến ven đường. Kỳ thật, Lâm Sanh cũng không biết mình bị cái gì, chỉ là trong lòng rất không thoải mái. Mộ Lưu Yên thay người yêu như thay áo, cô có thể làm như không biết và bỏ qua mọi chuyện, nhưng Kêu tiểu thư, đây không phải là quá rồi sao? Dùng tiền để mua bạn tình? Đơn giản là vì cái gì, trong lòng mỗi người đều rõ.

Lâm Sanh vốn là người cố chấp với chuyện tình cảm, đối với Mộ Lưu Yên là cô đã phá vỡ nguyên tắc của mình, chấp nhận một người hoa tâm, nhưng lại không nghĩ đến mấu chốt của mọi vấn đề đều nằm ở cái hoa tâm này. Tuy Mộ Lưu Yên hiện tại đã không như trước, nhưng chuyện đã xảy ra, Lâm Sanh cũng rất muốn cười cho qua chuyện, chỉ là trong lòng cô vẫn không có lấy chút gì gọi là thoải mái. Cho nên, cô mới dừng xe lại ra ngoài mua này mua nọ, tìm một loại nước uống để khiến mình tỉnh táo lại.

Lâm Sanh mua cho mình một chai nước khoáng, mua cho Mộ Lưu Yên một hộp sữa, nhìn trên tay là hai loại khác nhau, cười phá lên, vô luận thế nào thì vẫn đối đãi tốt trước sau như một với Mộ yêu tinh a! Kỳ thật, mặc cho trong lòng có bao nhiêu bực tức, Lâm Sanh biết đời này cô không thoát ra khỏi được Mộ yêu tinh.

Thanh toán tiền, mở chai nước uống một ngụm để cho bản thân thanh tĩnh một chút. Nước mang theo vị ngọt nhè nhẹ làm tâm tình Lâm Sanh thoải mái không ít.

Cửa tự động mở ra, lúc Lâm Sanh ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Mộ Lưu Yên đứng ngoài cửa, bộ dáng bất an hòa vào bóng đêm tựa như hợp thành một thể. Chân trên mặt đất đá qua đá lại giống như làm như vậy sẽ giảm bớt nôn nóng trong lòng. Lâm Sanh nhìn thấy một màn như vậy đột nhiên cảm thấy rất ý tứ, động tác tựa như trẻ con, Mộ yêu tinh rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi? Bao nhiêu tức giận trong lòng tựa như khí cầu bị tác động, cứ như vậy mà tiết ra ngoài.

"Đầu gỗ -- "

Nhìn thấy Lâm Sanh đi ra, Mộ Lưu Yên vốn định tiến lên nhưng lại dừng chân "Thực xin lỗi." Nàng cũng không biết nên nói cái gì, tựa như bây giờ bất kể thứ gì nói ra đều là sai.

Thời điểm này, Lâm Sanh cảm thấy mình rất nặng tội, bầu không khí vốn đang tốt lành chỉ vì chính mình mà bị phá hủy, lại còn ảnh hưởng đến tâm tình của yêu tinh làm cho cảm xúc bỗng nhiên bị trầm xuống, nói ra lí do đều tại mình.

" Sữa, sau khi uống rượu uống chút đi." Lâm Sanh lúc này muốn trở lại bình thường nên cũng đã khôi phục lại thái độ "Thật có lỗi, vừa nãy em chỉ có chút không thoải mái, bây giờ không có gì nữa rồi."

Nhận lấy sữa trong tay Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên cũng không có uống, mà đang cẩn thận đánh giá biểu tình của Lâm Sanh thấy không khác bình thường mới yên tâm. Nàng cũng biết trước kia cuộc sống của mình rất tệ nhưng bởi vì lúc đó nàng đang tuyệt vọng với cuộc sống nên mới như thế. Mà Lâm Sanh hiện tại giống như ánh mặt trời của nàng, nàng thật sự rất sợ mất đi con người này.



"Đầu gỗ, em có thể đánh chị, mắng chị, nhưng đừng rời bỏ chị, chị sẽ không đi."

"Tại sao lại nghĩ như thế? Tại sao em lại rời bỏ chị?"

Lâm Sanh nắm tay Mộ Lưu Yên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc "Lúc trước Tần Mạt là tình địch lớn như vậy, em cũng không buông tay chị, lần này làm sao có khả năng em buông chứ? Tuy rằng em biết đó chỉ là chuyện trước kia của chị, em không có lý do gì để giận chị, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, em thừa nhận là em không đúng. Được rồi, chúng ta đừng đôi co nữa, trở về thôi."

Mộ Lưu Yên tuy biết Lâm Sanh bằng lòng không so đo nữa, nhưng trong lòng nàng khẳng định có chút không thoải mái, bởi vì Lâm Sanh làm bộ dáng như không có gì, chỉ là không nói ra mà thôi, việc này nàng cũng không nghĩ đến phải gặp khổ sở như vậy. Lúc này, Mộ tổng tài thật sự hận đại thư kí tận xương tủy, miệng rộng ba thước không tính, lại còn không biết nhìn sắc mặt người khác, khôn khéo bình thường chạy đi đâu hết rồi? Để xem ngày mai nàng xử lí cô ta thế nào!

Mộ Lưu Yên thề là nhất định phải làm cho họ mở rộng tầm mắt biết đến cái gì gọi là lửa giận của tổng tài!

"Đầu gỗ, chúng ta đi núi ngắm bình minh đi?"

Mộ tổng tài nghĩ là ở bên ngoài sẽ dễ dàng cứu vãn không khí giữa hai người, hơn nữa đầu gỗ tuy bình ổn nhưng trong lòng vẫn tổn thương, lại muốn hy sinh, tránh cho trong lòng cất giấu để sau này càng phiền toái. Mộ tổng tài dám khẳng định về nhà hai người liền thanh lí nhau rồi đi ngủ, đầu gỗ không chừng cũng không tâm tình để làm tốt.

"Ngắm bình minh?" Lâm Sanh sửng sốt một chút, nhưng đối với thỉnh cầu của Mộ yêu tinh không có từ chối: "Được."

1

Về nhà đoán chừng không khí cũng sẽ không có gì tốt lành, cho nên Lâm Sanh không để ý chỉ là đi ra ngoài một chút để thả lỏng tâm tình, Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Sanh đi ra phía sau nói:"Yêu tinh, chị chờ em một chút, em đi mua một ít đồ lặt vặt."

Chỉ một lát sau, Lâm Sanh lấy ra một cái túi nhỏ đựng đồ lặt vặt: "Tốt rồi, chúng ta đi thôi." Đem gói to đưa cho Mộ Lưu Yên, người nọ nhìn thấy liền phát hiện Lâm Sanh mua là sandwich cùng các thứ linh tinh cho bữa sáng, trong lòng có chút ngọt ngào. Đem sữa giải quyết, sau đó ngoan ngoãn ở trên xe chờ Lâm Sanh khởi động.

Bởi vì không phải ngày nghĩ lễ, cho nên cũng không có xe lên núi ngắm mặt trời mọc, ở trên đường đi Lâm Sanh nhìn thấy một chiếc xe dừng ở sườn núi, nhưng động cơ chiếc xe kia không nổ máy, mà chiếc xe vẫn lay động. Là một người thường xuyên lên mạng tự khắc cô nhìn ra đây là chuyện tốt gì.

Xe chấn trong truyền thuyết. Mà một màn này không chỉ có Lâm Sanh thấy được, Mộ Lưu Yên cũng tường tận. Nhưng là một yêu tinh đúng nghĩa, Mộ Lưu Yên không hề biết xấu hổ mà còn tiếp tục liếc nhìn qua, tựa hồ cảm thấy rất thích thú.

Đem xe dừng trên đỉnh núi, bởi vì xe dừng trên núi, Lâm Sanh thả mui xe xuống, tránh cho hai người cảm lạnh. Lâm Sanh nhớ tới hình ảnh lúc nãy. Đột nhiên lại thấy miệng có chút chút khô, vì thế cầm lấy nước vừa mới mua uống xuống. Nhưng không kịp đợi cô nuốt xuống, Mộ Lưu Yên trực tiếp nói một câu làm cho cô nuốt vào thực quản.

"Đầu gỗ, chúng ta cũng thử xem có được hay không?"

Mộ Lưu Yên nửa ngượng nửa ngùng, ngược lại Lâm Sanh không rõ tình hình, đã muốn cởi bỏ vạt áo, lộ ra một nữa tròn trịa.



"Khụ khụ, khụ khụ --" Lâm Sanh thừa nhận bị nàng đánh bại, Mộ yêu tinh không hổ là cực phẩm!

"Này, hình như không tốt lắm?"

Lâm Sanh nhìn nhìn xung quanh, kỳ thật cô cũng có chút động tình, vừa mới bị cặp đôi kia kích phát khát vọng trong lòng, hơn nữa cô cũng chưa có trải qua tình huống như vậy, không khỏi có chút chờ mong và không yên.

"Bên ngoài không nhìn thấy được --" Cơ thể nàng, nửa ngã vào lòng Lâm Sanh, môi dán bên tai cô "Chẳng lẽ, em không nghĩ đến chuyện trừng phạt người ta sao? Thế nào cũng có thể nga --". Lâm Sang nghe xong những lời này không khỏi ngậm phải một ngụm lãnh khí, cũng may mắn là nàng không lây qua tình dục nếu không không cần làm loại chuyện này, trực tiếp mà đưa đi vào nhà xác. . ngôn tình sủng

Trong đầu bất định, miên man, dục vọng trong nội tâm tà ác tựa hồ chỉ cần hai ba câu nỉ non của Mộ yêu tinh mà bị bới móc ra.

"Mộ yêu tinh, em sẽ đồi bại đấy." Lâm Sanh nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Lưu Yên gằn ra từng tiếng, hô hấp có triệu chứng bất ổn.

"Không sao, chỉ cần là đầu gỗ thì chị rất thích!" Mộ yêu tinh là quả thực là một cao thủ, rất nhanh khơi gợi lên cảm xúc của một người, thậm chí là sở hữu tư tưởng của nàng

"Chị là của em, chị chỉ là của em." Ánh mắt mị hoặc câu nhân trực tiếp một giây giết chết Lâm Sanh "Cho nên, hung hăng muốn chị đi!"

Trời ạ, ông rốt cuộc tại sao lại ban cho con loại yêu nghiệt này a!

Lâm sanh trong nháy mắt biến thành cầm thú, trong nhân sinh của cô, lúc này là lần đầu phát sinh kích tình trong xe. Mà dựa vào lời nói mới nãy của Mộ Lưu Yên, cô nói mang theo bao nhiêu là ý tứ trừng phạt.

" Mộ yêu tinh, lần này em sẽ cho chị so với Kêu tiểu thư còn thảm hơn --"

Lâm Sanh tà ác như vậy đã bị Mộ Lưu Yên câu ra, cho nên rốt cục rõ ràng là nàng quên đi ác ma kia.

Chính nhân quân tử cái gì, trước hết ăn sạch rồi đi ngủ. Đem ác ma phóng xuất, chắc sẽ không gặp loại kích thích như vậy!

Đây là một bản huyết án cho cái gọi là tiểu thư gây ra. Về sau Mộ Lưu Yên đã biết. Thế nào cũng tốt chỉ là đừng cho Lâm Sanh trở nên đồi bại, sẽ sống không bằng chết!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chậc chậc, như thế nào ta viết a viết liền biến thành như vậy

...Hãn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương