Tổng Tài Lạnh Lùng Đánh Mất Em
-
1: Giang Yến Ly
Tiêu Ân Tuấn là tổng giám đốc của tập đoàn Giang San.
Chuyến công tác một tuần kết thúc, anh đã đặt vé máy bay ngay trong đêm về Bắc Thành.
Giang Yến Ly tính toán thời gian, nhờ trợ lý hỗ trợ bắt xe, chạy tới sân bay đón người.
Hai người ngồi trong xe không nói gì, xe chạy cũng rất nhanh.
Bóng đêm dày đặc.
Vừa mới trở lại Thụy Uyển, Tiêu Ân Tuấn liền đẩy Giang Yến Ly ngã xuống sofa.
Ghế sofa rất mềm.
Cô hơi đẩy người anh, nhưng không phản kháng.
Do đè nén suốt một tuần nên thời gian phóng túng của Tiêu Ân Tuấn rất dài, khiến Giang Yến Ly có chút không chịu nổi.
Cô mấy lần van khóc xin anh dừng lại, người đàn ông này cũng không để ý, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Đợi cho đến khi hắn buông xã hết thì mới thả nàng ra.
Giang Yến Ly tựa vào đầu giường, túm lấy chăn đã bị đá qua một bên từ lúc nào, bao bọc lấy thân thể của mình, không ngừng thở dốc.
Đến khi hô hấp ổn định lại cô mới nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Ân Tuấn.
Sườn mặt của Tiêu Ân Tuấn góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, khi không có dục vọng thì cả người anh đều mang đến cảm giác lạnh lùng.
Cho dù đã trải qua chuyện thân mật hơn nữa, Giang Yến Ly vẫn cảm thấy, giữa cô và hắn giống như có một tầng sương mù dày đặc, không thể chọc thủng.
Cô vươn tay, muốn ôm lấy thân thể của Tiêu Ân Tuấn, giống như vậy có thể dựa sát với anh một chút, gần hơn một chút.
Đúng lúc này, Tiêu Ân Tuấn đang đưa lưng về phía cô lại lạnh nhạt mở miệng:
“Giang San mới ký với một người mới, rất có tiềm lực.
Sau này cô lưu ý cô ấy nhiều hơn.”
Đôi mắt Giang Yến Ly rũ xuống, nhanh chóng thu hồi cánh tay đã đưa ra, như thường lệ trả lời:
"Vâng, Tiêu tổng.”
Cô gọi anh là Tiêu tổng.
Đúng rồi, hai người bọn họ dù đã bốn năm triền miên, nhưng ngay cả một tiếng xưng hô thân mật cũng không có.
Dù sao quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn là quan hệ cấp trên với cấp dưới.
Thấy cô dễ dàng đáp ứng như vậy, Tiêu Ân Tuấn đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt dừng trên mặt cô, rồi từ từ di chuyển đến vai trần cùng với xương quai xanh của cô.
Dáng người mảnh khảnh, thân hình hoàn hảo.
Giang Yến Ly không chỉ xinh đẹp, còn là một người phụ nữ thông minh, có năng lực.
Bất kể là trong công việc hay là sự hòa hợp trong chuyện chăn gối đều khiến anh cảm thấy rất hoàn mỹ.
Hầu như không tìm thấy một chút sai sót nào.
"Mấy năm nay, thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện." Ánh mắt Tiêu Ân Tuấn lạnh lẽo, không hề mang ý tứ khen ngợi như trong lời nói.
Giang Yến Ly không biết "chuyện" mà hắn nói rốt cuộc là chỉ chuyện giường chiếu, hay là công việc, chỉ đành hàm hồ trả lời:
"Đều là nhờ Tiêu tổng dạy dỗ tốt.”
Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Ân Tuấn giơ tay nhéo nhéo mi tâm, vô cớ phiền não hai giây.
"Giang Yến Ly, cô có biết cô bây giờ rất khiến cho người khác mất hứng không?”
Anh liếc cô một cái, ánh mắt giễu cợt, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng điệu lãnh đạm khó đoán:
"Loại như cô, tôi hơi chán rồi.”
Tiêu Ân Tuấn nói xong lời này thì liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh trước đó.
Mặt mày lạnh nhạt, giống như vô dục vô cầu.
Thụy Uyển thuộc khu nhà giàu, là Tiêu Ân Tuấn bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho Giang Yến Ly.
Bởi vì vị trí nơi này cùng chỗ ở của hắn không xa lắm.
Thuận tiện để cho hắn ghé qua nghỉ chân.
Tiêu Ân Tuấn chưa bao giờ qua đêm ở đây cùng cô.
Người đàn ông quyết đoán cất bước rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa, Giang Yến Ly vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Cô nhớ lại câu nói trước khi rời đi của anh, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Tiêu Ân Tuấn nói, cô ấy là loại - anh ta hơi chán rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook