- Anh nói xem, Duệ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng sao?

Tử Hạ lắp bắp nói, mặt quay sang chỗ khác. Tử Thiên chỉ thở dài.

- Chúng ta sẽ tìm ra cách. Em đừng bi quan như thế.

- Đúng rồi đó, anh ta nhất định sẽ không sao. Cậu đừng lo lắng quá nữa.

- Ừ...

Tử Hạ nhìn cô bạn đang dựa vào mình. Kha Nguyệt vẫn chưa nhớ lại thêm điều gì. Lòng cô lại thêm một lo lắng. Nếu Kha Nguyệt không nhớ thì sẽ khá nguy hiểm khi cô không thể tự bảo vệ mình.

- Tôi rất tiếc nhưng loại độc này chúng tôi không thể giải. Tôi đã xử lí mắt của bệnh nhân. Hiện tại anh ấy đã tạm ổn. Người nhà có thể vào thăm.

- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.

Tử Thiên thấy em mình không có phản ứng nào thì đứng dậy trả lời bác sĩ.

- Tiểu Hạ, em vào thăm cậu ta chứ?

- Đương nhiên rồi ạ. A Thành, anh trông coi vợ anh đấy

- Tôi biết rồi.

Tử Hạ lê từng bước nặng nề vào phòng bệnh. Cô đến bên cạnh Thành Duệ rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

- Tiểu Hạ, nếu anh nhớ không nhầm thì em có thể chữa trị vết thương mà?

- Sức mạnh của em không có tác dụng với độc tố.

Anh đã thông báo cho Bố biết về việc này rồi đúng không?

- Ừ...

- Ông ấy có trách móc em gì không?

- Không. Ông ấy chỉ bảo rằng chúng ta nên trở về sớm. Em cũng không cần tự trách bản thân nữa, ông ấy hiểu em là người không muốn chuyện này xảy ra nhất.

- Vâng...

Tử Hạ đặt bàn tay nhỏ của mình lên đôi mắt anh một cách nhẹ nhàng nhất. Dù không nói nhưng Tử Hạ thừa biết anh đã thức và đang rất đau đớn.

- Em xin lỗi. Em không thể làm gì hơn ngoài giảm đau đớn cho anh. Là do em quá yếu đuối...

Tử Thiên nhìn thấy em gái mình như vậy, lòng cũng đau như cắt. Anh thấy Thành Duệ cũng thở dài thì lặng lẽ đi khỏi phòng.

- Không, em không yếu, em làm rất tốt rồi. Như em nói lúc ở trong khu rừng thôi. Bóng tối không hề đáng sợ, đáng sợ khi ở trong bóng tối một mình. Em có nhớ lần đầu khi em bị như thế này không? Anh đã ở bên em. Bây giờ anh cũng chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi...

Thành Duệ nắm lấy đôi tay nhỏ đang run lên từng hồi đang đặt trên mắt mình. Tử Hạ cắn chặt môi không cho tiếng nấc phát ra, nhưng Thành Duệ vẫn cảm nhận được điều đó.

- Tại sao lúc anh bị thì em không khóc?

- Là một sát thủ, em không cho phép em khóc trước mặt kẻ thù. Lúc đó em còn chưa biết thanh kiếm có độc, mà lại là độc không thể giải được....

- Được rồi, anh biết rồi. Em rất kiên cường, em không được khóc. Em rất mạnh mẽ mà, nín ngay. Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết cho nó. Cho dù anh mù mãi thì em ở bên anh cả đời cũng là một cách giải quyết rất tốt.

- Không, anh sẽ không mù...

- Anh mù em sẽ bỏ anh sao?

- Không có, em sẽ ở bên anh mãi mãi. Em sẽ cố gắng tìm ra cách giải độc...

- Được, anh tin em. Buồn ngủ không? Ngủ đi.

- Vâng...

Thành Duệ ôm cô vào lòng, siết chặt cô lại.

" Thứ anh mãi mãi không thể và sẽ không bao giờ để mất là em. Em có một vị trí không ai thay thế được trong lòng anh ".

Ở bên ngoài, Kha Nguyệt cũng đang nằm trên đùi Minh Thành mà ngủ. Tử Thiên vẫn đang vắt óc suy nghĩ cách giải độc trong mắt của Thành Duệ. Nghĩ mãi chẳng ra, anh bực tức đấm vào tường một cái rồi đi vào phòng của Thành Duệ. Đi vào chỉ thấy hai người đã ngủ say, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tử Hạ.

" Không gì là không thể cả, anh sẽ không để em phải chịu nỗi đau phải nhìn người mình yêu đau đớn này. Anh hứa nhất định sẽ tìm ra cách trị ".

Tử Thiên sau đó tra trên mạng những loại độc mạnh và cách trị nhưng không có loại độc nào trong số đó làm người ta mù cả.

" Chẳng lẽ thằng nhóc ấy trộn độc lại với nhau? ".

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Tử Thiên. Quá mệt mỏi, anh cũng gục xuống mà thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương