Ở nhà, Lăng Y Bội luôn nhìn tấm danh thiếp mà suy tư cho đến khi Lữ Mộng Bình đi làm về ..

“Bội Bội, cậu không đi làm à?”

“À không. Mình hơi mệt nên xin nghỉ.”

Lữ Mộng Bình lo lắng hỏi thăm ..

“Sao vậy? Cậu còn thấy không khỏe trong người à? Mình dẫn cậu đi khám ..”

“Không có. Chỉ là ..”

Nhìn Lữ Mộng Bình lo lắng như vậy nên Lăng Y Bội đành nói sự thật cho cô ..

“Thật ra. Mình đã nhớ lại một phần ký ức rồi. Mình vốn là con gái của một gia tộc vào 18 năm trước_tên là Phong Y Sương, nhưng vào năm mình 5 tuổi cả gia đình mình từ già trẻ lớn bé đều bị hỏa hoạn chôn vùi, chỉ riêng mình sống sót và được Lăng Gia nhận nuôi. Có thể vì quá hoảng sợ nên mình đã bị mất đi ký ức đó, sống dưới thân phận Lăng Y Bội đến hiện tại.”

“Nếu đã nhớ lại chẳng phải tốt sao? Nhưng trông cậu lại có rất nhiều tâm sự.”

“Vụ hỏa hoạn đó trông không giống là tự nhiên có, nên mình hoài nghi là có người bên ngoài sắp đặt hãm hại gia đình mình ..”

“Cậu muốn trả thù?”

“Không hẳn. Mình chỉ muốn tìm người đứng sau đó hỏi rằng tại sao lại làm vậy thôi?”

Lữ Mộng Bình im lặng suy nghĩ một hồi liền lên tiếng ..

“Thế cậu chia tay với Chủ Tịch cũng vì lý do này?”

“Cậu biết không? Viễn Hàn lại chính là em trai sinh đôi thất lạc của Quân Hạo từ lâu, mà mình lại có duyên gặp gỡ hai anh em họ ở hai giai đoạn khác nhau ..”

“Sao? Viễn Hàn không phải là con của Bác Lăng à?”

“Ohh. Ba mình đã nói hết tất cả rồi!”

Lữ Mộng Bình trong một lúc chưa thể tiếp nhận hết thông tin nên vẫn còn bỡ ngỡ ..



“Nhưng mà Mộng Mộng à, việc này mình không muốn tiết lộ cho ai nên cậu hãy giúp mình giữ bí mật được không?”

“Cậu xem mình là gì hả? Chúng ta là bạn bè thân của nhau, cậu nghĩ mình nhiều chuyện vậy à?”

“Mình xin lỗi..”

“Cho dù cậu là Lăng Y Bội hay là Phong Y Sương thì đối với mình cậu vẫn là người bạn duy nhất, có việc gì giúp cậu cũng phải nói cho mình, biết chưa?”

“Cảm ơn cậu, Mộng Mộng.”

Tại sân thượng nhà họ Lâm, ông Lâm Úc Thăng đang nhớ lại lời nói của Vợ mình về việc Quân Hạo vẫn đang tìm kiếm Phong Y Sương, cộng thêm việc Lăng Thiết từng báo cáo lại là Lăng Y Bội đã nhớ lại thân phận Phong Y Sương và đang điều tra lại việc hỏa hoạn năm xưa ..

“[Phong Ức ơi là Phong Ức, con gái của ông sống cũng đủ lâu rồi đấy .]”

Hôm sau, Lăng Y Bội dựa theo thông tin trên tấm danh thiếp mà tìm đến địa chỉ nhà người quen đó. Nhưng khi tìm đến lại là dinh thự của Vũ Gia.

“[Cái này không lầm chứ? Tại sao lại tới nhà của Vũ Gia?]”

Cùng lúc, Vũ Ánh Tuyết trên xe rời khỏi nhà đi làm thì nhìn thấy Lăng Y Bội không khỏi khó hiểu ..

“Nè Lăng Y Bội, sao cô lại ở đây?”

“Địa chỉ trên danh thiếp này là nhà cô đúng không?”

“Đúng rồi đấy. Cô định đến kiếm chuyện gì nữa hả?”

“[Vậy tại sao người nhà mình lại đưa địa chỉ ở đây?]”

Quản gia trong nhà theo lệnh của Vũ Thành Huy ra tiếp đón mời Lăng Y Bội vào nhà, Vũ Ánh Tuyết không tin được chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn phải đi làm theo ý của Anh trai ..

“Nếu em đã tìm đến đây vậy chắc em đã nhớ lại rồi, đúng không? Phong tiểu thư?”

“Tôi không muốn phải nói nhiều, Anh biết được gì thì nói đi.”

“Người đưa tấm danh thiếp đó cho ba nuôi cô không phải tôi, mà là chú của cô_Phong Miên.”

Vũ Thành Huy lấy điện thoại liên hệ video đến Phong Miên cho cô gặp mặt. Phong Miên vừa nhìn thấy cận mặt cháu gái mình không khỏi vui mừng, cả Lăng Y Bội cũng vậy.



“[Sương nhi, cháu nhớ lại rồi sao?”

“Chú ạ? Chú vẫn còn sống ạ? Không phải Ba mẹ và những người khác đều ..”

“Năm xưa, ta được điều công tác bên nước ngoài nên may mắn thoát nạn. Khi nhận được tin, chú đã nhanh chóng trở về nhưng không tìm được cháu. Xin lỗi, vì đến tận hôm nay ta mới tìm cháu ..”

“Chú còn sống là tốt rồi ạ. Cháu còn nghĩ chỉ còn lại một mình ..”

“Ngoan. Hiện tại ta đang ở ngoài điều tra một vài việc liên quan nên hai chú cháu ta chưa thể hàn huyên được, về sau Thành Huy sẽ giúp cháu trong mọi việc nên cháu hãy theo cậu ấy học hỏi thêm.”

“Vâng. Chú cẩn thận nha ạ!]”

Kết thúc cuộc gọi, Lăng Y Bội biết câu cuối chú Phong nói có ý nghĩa gì. Vũ Thành Huy cũng không lấy làm lạ mà lên tiếng ..

“Em muốn hỏi gì thì cứ nói đừng ngại.”

“Tại sao Anh lại quen biết với chú tôi?”

“Ba của tôi từng nhận ơn của chú Phong, cho nên trước khi mất ông ấy muốn tôi giúp chú Phong trong mọi việc, bao gồm cả việc tìm kiếm em.”

“Ngoài trả ơn ra không còn ý nào khác à?”

Lăng Y Bội cũng là một người thông minh nên cũng đoán được phần nào ý định của Vũ Thành Huy, anh nhẹ nhàng bước tới bên cô ..

“Chẳng phải trong thâm tâm em cũng muốn tìm ra kẻ thù đã hại em năm xưa sao?”

...

“Bội Bội, em nghĩ sao nếu đến Tập đoàn SK làm việc?”

“Anh muốn thuê tôi với chức vụ gì? Tôi còn chưa từng học Đại Học hoặc chuyên môn nào cả..”

“Em đoán xem .. Sẽ không quá khó đối với người thừa kế của Gia tộc từng thao túng kinh tế 18 năm về trước, không phải sao?”

Lăng Y Bội nhìn sự kiêu ngạo đó của Vũ Thành Huy chỉ muốn đấm Anh ta một phát nhưng cũng không thể không nghe lời của chú, cô đành ngậm ngùi đồng ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương