Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
-
C86: Sai rồi
Mạnh Thiệu Nguyên đừng bước, quay đầi liếc nhìn những người xung quanh, nhìn Mộ Chính Sơ và nói: “Tống Vân Khanh là cháu gái của Mạnh Thiệu Nguyên, ông Mộ, gia đình ông không thích, cứ nói thẳng, đừng có làm mấy cái trò vặt vãnh! Nhìn thật buồn nôn!”
Nói xong, ông cụ trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần, sau đó dắt theo Tống Vân Khanh di ra ngoài, từ đầu đến cuối, ông ấy đều không để lộ mặt của Tống Vân Khanh, ông ấy hiểu rõ thủ đoạn của nhà họ Mộ và nhà họ Diệp, mà bên truyền thông mà họ mời tới cũng không ăn chay, nhưng ông ấy không muốn nhỏ Vân Khanh bị đăng lên báo và trở thành nạn nhân trong cuộc công kích, vì vậy ông ấy đã bảo vệ cô, không để cô bị chụp được.
Nhưng trong lòng lại thở đài, đám người này, càng ngày càng đáng khinh, thật sự rất nhớ bọn họ thời đại thanh minh kiếm thương.
Mạnh Văn thì thầm điều gì đó vào tai Tu Quân, và Tu Quân đi theo Mạnh Văn đi ra ngoài, vừa đi vừa quay lại nhìn Diệp Tinh Huy đang sững. sờ, và bắt gặp ánh mắt của Diệp Tinh Huy cũng đang nhìn.
Tu Quân đột nhiên nhếch môi cười, Diệp Tỉnh Huy như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt.
Chờ đến lúc tỉnh ra, Tu Quân đã quay. người đi.
Mộ Hi Thần không nói lời nào, bước lớn đi ra ngoài.
"Hi Thần, con đứng lại!” Mộ Chính Sơ hét lớn.
Mộ Hi Thần dừng lại một chốc, không quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Chiếc xe Rolls-royce dài của ông cụ Mạnh đậu ở trước nhà chính.
Quản gia xuống xe, gõ cửa kính xe của Mạnh Văn: “Cậu chủ, cô chủ ngủ rồi, ôn cụ bảo cậu hãy. bế cô chủ vào phòng.”
Mạnh Văn gật đầu, và Tu Quân, người đang ngồi trong phụ lái, nói:"Tu Quân, làm phiền ở lạ chăm sóc cô ấy một chút, chúng tôi..."
Tu Quân ngất lời anh: “Tôi hiểu, anh không để tôi chăm sóc tôi cũng không yên tâm.”
Mạnh Văn cẩn thận bế Tống Vân Khanh, nghe tiếng ông thở dài một hơi.
“Ông nội, không sao, con để bạn của Vân Khanh ở lại với em ấy.” Mạnh Văn là đứa trẻ tỉ mỉ nhất.
Vân Khanh!” Với một âm thanh phanh gấp của xe, Mộ Hi Thần lao đến.
Sắc mặt Mạnh Văn trầm xuống, liếc mắt nhìn Tống Vân Khanh đang ngủ say trong ngực, hạ giọng nói: “Mộ Hi Thần, cút cho tôi!”
Nói xong bế Tống Vân Khanh vào phòng, Tu. Quân lườm anh một cái, sau đó đi theo.
Mạnh Ngọc lo lắng kéo Mộ Hi Thần: “Cậu bình tĩnh chút, bình tĩnh một chút!”
Mộ Hi Thần tự mình giãy ra: “Cho tôi gặp cô ấy, để tôi nói rõ với cô ấy!”
Mạnh Ngọc không buông tay: “Anh cả của tôi đang tức giận, cậu đợi một chút!”
Mạnh Thiệu Nguyên bước chậm tới, đứng, nguyên: “Mộ Hi Thần.” Âm thanh của ông cụ rất: bình tĩnh.
Mạnh Ngọc buông Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần đứng cúi đầu: “Ông nội!”
“Cậu gặp Vân Khanh tính nói cái gì?”
“Cháu, cháu cần nói rõ với cô ấy một chút, chuyện ở trên báo không phải thật.” Mộ Hi Thần ngẩng mặt nhìn Mạnh Thiệu Nguyên.
“Sau đó thì sao? Sau đó để Vân Khanh và cậu tiếp tục ở bên nhau? Để ông nội cậu, bố cậu, bác. cậu rồi cả anh họ cậu lại nghĩ cách khác? Còn có cô Diệp thâm tình, cậu nghĩ Vân Khanh là đối thủ của họ sao? Cậu bị tính kế từ nhỏ đến lớn, hiện tại kéo theo Vân Khanh cũng bị tính kế? Tôi tưởng, cậu cũng đã có đủ năng lực để bảo vệ nó rồi, nhưng không nghĩ đến, mọi người chỉ dùng một chiêu, hai đứa đã bị xoay đến không còn biết trời chăng gì.”
Mộ Hi Thần á khẩu không nói được gì.
"Cậu thật sự yêu Vân Khanh sao?”
“Vâng!” Mộ Hi Thần nói một cách chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn ông cụ Mạnh.
“Cậu lấy gì yêu nó? Trên đường quay về Vân Khánh một câu cũng không nói, chờ nó ngủ say rồi, tôi mới phát hiện nó cắn chặt lưỡi mình lại, trong miệng toàn là máu, cậu yêu nó thế này? Để nó sống mà đau khổ muốn chết?” Mạnh Thiệu Nguyên nhìn Mộ Hi Thần với ánh mắt cay đắng,
Đứa trẻ này cũng là ông nhìn nó trưởng thành, ông hài lòng về anh, cũng đau lòng cho. anh, tình cảm đối với anh cũng như đối với Mạnh Văn Mạnh Ngọc, thậm chí vì hoàn cảnh của anh mà còn thương anh nhiều hơn một chút.
Không ngờ rằng, đều là nghiệt duyên, người anh yêu lại là Vân Khanh.
Tình cảm với Mộ Chính Sơ mấy chục năm đều không thay đổi.
Lần này, là ông quá vô ý rồi, nếu như sớm để Mộ Chính Sơ biết, hoặc sau khi ông ta chọn xong, lợi ích, sẽ không làm khó đôi tình nhân trẻ này.
Ông đương nhiên nhìn được hai đứa trẻ này thật lòng hẻu nhau.
Mộ Hi Thần nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, ngày hôm qua bị ông nội lừa trở về, sáng sớm hôm nay đã bị quản gia gọi trở về, nói ông nội không khỏe, ông nội không ngừng kéo anh nói chuyện, nhớ lại những chuyện năm xưa.
Khi anh nhìn thấy tin tức đã là buổi tối, bốn trợ lý đặc biệt lo lắng, cũng không liên lạc được với anh, vì vậy họ không biết phải làm thế nào. Lần đầu tiên nhìn thấy cô trong khách sạn, trái tim anh thắt lại.
Cái ánh mắt quyết đoán đó, là khi cô nhảy xuống sân khấu lễ đính hôn, muốn chọn đại một. người nào đó để kết hôn với mình, anh đã quá quen thuộc với điều đó, cũng quá đau lòng.
Anh đã thể rằng cả đời này sẽ không bao giờ để cô bị tổn thương nữa, và lần này, người làm tổn thương cô lại là chính anh.
“Ông nội, để cháu gặp cô ấy đi, để cháu giải thích rõ ràng với cô ấy.” Mộ Hi Thần chân thành cầu xin.
Mạnh Thiệu Nguyên lắc đầu: “Cậu đi về ải, nếu cậu không qua nổi cửa của ông nội cậu, chuyện này vẫn là như vậy đi, hôm nay để cậu gặp nó, nó tha thứ cho cậu, lần sau lúc mấy người kia vẫn còn nghĩ ra cách khác, mà muốn để nó đi tìm cái chết thì cậu mới cam lòng sao?”
Mộ Hi Thần lại lần nữa á khẩu không nói gì, miệng đầy cay đắng.
Mạnh Thiệu Nguyên quay người rời đi.
Mạnh Chính Sơ cổ hủ quá, ông ta làm như thế này sớm muộn sẽ bị quả báo, hà tất phải khổ như thế, dạy đỗ bản thân, dạy đỗ con trai còn chưa đủ, bây giờ lại sắp xếp chuyện của cháu mình, Mộ Hi "Thần khác với với mấy đứa trẻ kia, nếu như có một ngày đứa trẻ này biết mình bị tính kế bị lừa, thì nó sẽ xử trí như thế nào?
Mà cốt nhục này của lão Tống, bất luận như thế nào, ông cũng sẽ thay ông ấy bảo vệ Tống Vân Khanh, không có tình yêu cũng được, nhưng không thể nào không có mạng sống.
Mạnh Ngọc vỗ vai Mộ Hi Thần, anh ta đều nhìn thấy hết, nhưng không thể can thiệp vào, chuyện này thực sự đã tổn thương Tống Vân Khanh. Mà ông nội và anh cả đều bảo vệ Tống Vân Khanh, chuyện này không thể thương lượng, nếu như chú thím ở nhà, chỉ sợ còn náo nhiệt hơn nữa.
Mạnh Văn từ lầu trên bước xuống, thấy ông nội ngồi ở sảnh phụ, lập tức đi đến: “Ông nội, ông đi nghỉ đi, bạn của Vân Khanh đang ở bên cô ấy, con nói rõ với cô ấy rồi, cô ấy sẽ ở đấy.”
Mạnh Thiệu Nguyên biểu thị Mạnh Văn ngồi xuống: “A Văn, con có thấy lạ là tại sao nhất định lộ điện vì Vân Khanh không?”
Mạnh Văn nghĩ: “Ông nội, có việc gì cần con làm hay sao?”
Mạnh Thiệu Nguyên mãn nguyện nhìn cháu. mình, chuyện may mắn của ông lúc còn sống, chính là có những đứa con người cháu hiếu thuận.
“A Văn, ông nội của Vân Khanh là một người tốt, lúc trước cũng giúp ông rất nhiều chuyện, nhà họ Mạnh nhất định phải trả ơn này, cố gắng bảo vệ tốt đứa trẻ này, huống hồ, nó cũng là một đứa trẻ ngoan. Ngoài ra, trên thương trường cũng, tránh xa nhà họ Mộ và nhà họ Diệp một chút. Chuyện năm đó của nhà họ Tống chỉ sợ là có liên quan tới Mộ Chính Sơ và Diệp Tỉnh Huy, ông. không có chứng cứ, không tiện nói nhiều, chuyện nhà họ Mạnh chúng ta có thể làm, là rời xa khỏi những thứ thị phi này.”
Mạnh Văn nghĩ, lời của ông nội nói cứ lấp liếm, nghĩ đi cũng có nhiều chuyện còn không đủ nhân đạo.
Thế nên anh nhẹ nhàng nói:" Ông nội, ông yên tâm, những chuyện này con nhớ rõ rồi. Chuyện của Vân Khanh, con thấy Mộ Hi Thần đối với cô ấy là thật lòng, chỉ là ông Mộ quá cố chấp, mà nhà họ Diệp cũng lòng lang đạ sói, ông xem, tiếp theo, có phải nên đưa Vân Khanh đến chỗ bố mẹ con để vơi bớt lòng buồn?”
Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: “Thế thì liên hệ với bố mẹ con đi, chuyện của sau này như thế nào, phải xem duyên phận của hai đứa nó rồi, Vân Khanh thì đợi nó tỉnh lại, chúng ta cùng nói với nó sau.”
Mạnh Văn gật đầu, dìu ông nội đi nghỉ ngơi.
Tống Vân Khanh đóng cửa, nhìn căn nhà mà bản thân đã ở được bốn tháng.
Ngày hôm ấy, Mộ Hi Thần cầm giấy tờ nhà nói, căn nhà này sau này là của cô rồi.
Anh nói: “Thân là con gái, phải có bến đỗ cho. riêng mình, kết hôn xong, có hôm nào cùng chồng cãi nhau, không vui, cũng phải có một nơi để khóc.”
Nước mắt Tống Vân Khanh rơi xuống.
Lời của ông nội Mạnh cô cũng nghe hiểu rồi.
Mộ Hi Thần có những chuyện cũng không theo ý mình.
Nhưng mà, tình yêu của cô không phải đồ tế, cô cũng không phải công cụ, càng không thể để bất cứ ai làm tổn thương con của cô.
Cô đồng ý với ông Mạnh sẽ sống tốt, sẽ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Cô sẽ không dựa dẫm vào bất kỳ ai, cô là Tống Vân Khanh, là cháu ngoại của Tống Triết Khánh, con gái của Tống Lan Nhược, cô sống là hy vọng. của ông ngoại và mẹ.
Vậy thì để cho mọi thứ bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy đi.
Ông Mạnh nói, có lẽ, thời điểm họ gặp nhau không đúng lúc.
Vậy ư? Là sai thời điểm, hay là sai người?
Những thứ trong căn nhà này, đều do cô tự tay
chuẩn bị, mỗi cây cỏ, mỗi cây kim sợi chỉ, đều minh chứng cho những điều ngọt ngào giữa hai người.
Tim thật đau! Giống như đâm vào một nhát đao, đần đần đâm vào tim, không có kết thúc, không có giới hạn.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, cuộn tròn trong góc sô pha, cuối cùng khóc thành tiếng, đây là cl của cô, cô có thể tùy ý khóc.
Tại sao lại ngốc như thế, đễ dàng như thế mà yêu?
Tim đã tổn thương đến nỗi không thể tổn thương thêm nữa.
Lần này, là bản thân tự chuốc lấy.
Trước mắt mơ hổ, rơi vào một cái ôm quen thuộc, anh, hoá ra cũng ở đây.
“Vân Khanh, xin lỗi, là anh không tốt.” Âm thanh trầm thấp của Mộ Hi Thần ở bên tai.
"Vân Khanh, anh yêu em, anh chỉ yêu mỗi em! Hãy tin anh!” Mộ Hi Thần trước nay không có đáng vẻ lo lắng này.
Lần này, anh thực sự lo lắng, cái cảm giác sợ mất đi cứ ở trong lòng anh.
Khi nhìn thấy Tống Vân Khanh cuộn tròn ở đó, trái tìm anh đau nhói, cực kỳ hoảng sợ, anh cảm thấy mình sắp mất đi cô, cô lại thu mình vào thế giới của cô.
Anh ôm cô, cơ thể cô không phản kháng cũng không gần gũi, hoàn toàn thờ ơ.
Đột nhiên, cô đẩy anh ra, tiến nhanh đến nhà vệ sinh, đứng bên ngoài cửa, anh nghe tiếng nôn mửa của cô.
Tim anh tê đại, anh làm cô cảm thấy buồn nôn sao.
Anh cũng cảm thấy bản thân buồn nôn, khiến anh ngửi thấy mùi nước hoa buồn nôn.
Lâu sau, trong nhà vệ sinh cũng không còn âm thanh gì nữa.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa: “Vân Khanh?”
Nhẹ nhàng ôm lấy cô, quần áo đều bị ướt hết, trên đầu toàn mồ hôi, trên mặt đầy vệt nước mắt, cái gì cô cũng nôn không ra.
Cô mở mắt nhìn anh, không có sức giãy giụa nữa, cô chỉ nhắm mắt lại, không bao giờ gặp lại.
Kệ anh giúp bản thân tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi bế cô trở lại giường.
Cô quay người đi, đối lưng với anh, cuộn người Tại, tay để ở bụng dưới.
Ở đây, có cục cưng của cô, cô cảm giác được, nhất định là thế.
Cô sẽ không nói với anh, đây là con của cô, không có quan hệ gì với anh, với nhà họ Mộ, cô sẽ không trở thành công cụ của nhà họ Mộ, con của cô cũng sẽ không là đồng xu của bọn họ!
Mùi sữa tắm tươi mát truyền đến, Mộ Hi Thần vươn tay ôm cô vào lòng, cô không nhúc nhích mà chỉ đặt tay lên bụng đưới, hi vọng đứa bé có thể cảm nhận được hơi ấm của chính mình, cô cũng cần cục cưng cho cô sức mạnh và để cô ấy dũng. cảm đối mặt với tất cả.
Ông nội Mạnh nói, nhà họ Mạnh là nhà mẹ đẻ của cô, cô rất cảm kích.
Hôm nay ông nội Mạnh kiên quyết dẫn cô đi, là muốn giúp cô, để cho ông cụ Mộ biết hậu thuẫn của cô không kém hơn cô Diệp, ông nội Mạnh dùng cả nhà họ Mạnh giúp cô.
Nhưng mà, cô không muốn kéo cả nhà họ Mạnh vào.
Nếu như nhà họ Mộ vì chuyện này chấp nhận cô, vậy tình yêu giữa cô và Mộ Hi Thần sẽ trở thành không đơn thuần nữa, cô thà rằng không có, cũng không cần một tình yêu đầy tạp chất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook