Mộ Hi Thần tiếp tục viết văn kiện, mà hai người bên cạnh nháy mắt đã hóa đá.

Người trầm tĩnh như Lâm Gia Thụy cũng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Hi Thần.

Quai hàm Bành Việt đều sắp rơi xuống đất: "Ông -- ông chủ, anh, anh cùng ai?"

Mộ Hi Thần ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, bình tĩnh nói: "Vợ, lỗ tai của cậu có vấn đề sao?"

Bành Việt há miệng thành hình chữO, nhìn Mộ Hi Thần đang vùi đầu vào mớ văn kiện, lại

nhìn về phía Lâm Gia Thụy cũng đang sững sờ.

Tề Vũ đẩy cửa tiến vào: "Mộ tổng, có vị Thẩm tiên sinh dẫn theo con gái đến muốn gặp anh."

Mộ Hi Thần không ngầng đầu: "Họ có hẹn trước không:

Tể Vũ lắc đầu: "Không có, nhưng ông ta nói đề cập đến Tống Vân Khanh thì anh sẽ biết." Mộ Hi Thần đột nhiên ngẩng đầu lên: "Được, cậu xuống tiếp họ đi."

Tề Vũ ngẩn người, bởi vì anh ta tựa hồ nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Mộ tổng.

Tề Vũ chớp chớp mắt mấy cái, không đúng, là anh bị hoa mắt. Anh nhìn thoáng qua Bành Việt đang đứng như tượng ở đó, cho rằng anh ta bị mắng nên vội đóng cửa lui ra ngoài.

Mộ Hi Thần liếc nhìn Bành Việt một cái: "Sao. còn không đi làm việc?"


Bành Việt lấy lại tinh thần, thì thào nói: tôi đột nhiên thấy thế giới này thật huyền huyễn."

Mộ Hi Thần liếc mắt nhìn Lâm Gia Thụy một cái, Lâm Gia Thụy nhanh chóng hoàn hồn, nắm. tay ho nhẹ một tiếng: "Mộ tổng, tin tức này có chút, có chút bùng nổ. Tiểu Việt không kịp phản ứng, cũng có thể hiểu được."

Lại trừng mắt với Bành Việt một cái: "Sao còn không đi?"

Bành Việt mang theo biểu tình như bị sét đánh, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, quay lại thì thấy Hoa Xán đang sắp xếp lại văn kiện trước máy tính ở khu vực trợ lý. "A Xán, A Xán, cậu để tôi véo một cái xem có.

đau không.” Cậu ta đưa tay lên khuôn mặt tuấn tú của Hoa Xán, Hoa Xán nhanh tay lẹ mắt, giơ văn kiện trong tay lên "ba" một cái đánh qua.

"Tránh ra! Tự véo chính mình đi, mới sáng sớm đã phát điên cái gì? Đi vào lâu như vậy lại bị mắng phải không?"

Bị văn kiện đánh vào mu bàn tay khiến Bành Việt đau đớn co rút người lại: "Đau quá! Không. phải nằm mơ đâu!"

Hoa Xán lườm anh ta một cái, Bành Việt một ngày không phát điên vài lần mới không bình. thường.

Bốn trợ lý đặc trợ này đều là nam giới. Lâm Gia Thụy đi theo bên ông chủ lâu nhất, cũng là khuôn mặt băng giá ngàn năm. Biểu cảm của hắn và Tề Vũ tuy có kém đi một chút nhưng ít nhất cũng là người bình thường. Chỉ có Bành Việt là quái thai, suốt ngày giở trò đùa giỡn.

“A Xán, cậu có biết tôi đã nhận nhiệm vụ gì không?” Ánh mắt Bành Việt thẳng thắn.


Hoa Xán mặc kệ, không thèm nói chuyện với anh ta, anh ta cũng sẽ nói tiếp.

"Ông chủ nhờ tôi sắp xếp một căn nhà cho anh ấy, nói anh ấy sẽ sống cùng vợ." Bành Việt nuốt nuốt nước bọt.

Bàn tay đang đánh chữ của Hoa Xán đừng một chút, tiếp tục: "Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ phải không? Nghe nhầm, hơn nữa còn thật sự thái quá. Cẩn thận lát nữa anh Lâm sẽ tới giáo huấn

cậu!"

Bành Việt một phen giật lấy tập văn kiện trong tay Hoa Xán: "Thật đấy! Gia Thụy ở bên trong cũng nghe thấy. Nếu không tin, lát nữa cậu đi hỏi cậu ta đi!"

Hoa Xán vừa định nói chuyện, Tề Vũ dẫn Thẩm Nghị cùng con gái đi tới. Bành Việt nhìn thẳng Thẩm Nhã Văn, chọc chọc Hoa Xán.

Hoa Xán nhìn qua, đúng thật là một vị mỹ nữ.

Tình huống gì đây? Sẽ không phải là "Vợ" mà ông chủ đã nói đi?

Nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của hai người họ, Tế Vũ không hiểu ra sao, hai người này mới sáng sớm đã uống nhầm thuốc sao? Biểu cảm như vậy là sao?

Thẩm Nhã Văn tiến vào đại sảnh liền bắt đầu cảm thấy sôi sục. Khắp nơi bên trong RS được trang hoàng xa hoa, so với RS, truyền thông Tống thị mà cô ta nhìn quen và Vệ gia thực sự chênh lệch trên trời dưới đất.

Gặp được Mộ Hi Thần thật sự không để dàng như vậy. Cha có nói tên căn bản cũng là vô ích, Mộ tổng luôn không gặp những vị khách không hẹn trước.


Nhưng lúc này ba chữ Tống Vân Khanh lại khá có tác dụng. Xem ra anh ấy vẫn chưa quên những anh ấy nhất định là nhớ mình. Bộ lễ phục cô ta mặc ngày hôm qua được đặc biệt chế tác, so với bộ đồ trên người Tống, Vân Khanh thì đắt hơn mấy chục lần! Quả thực là hoàn toàn thắng Tống Vân Khanh, cô tin tưởng. Mộ tổng nhìn thấy cô nhất định có thể nhận ra cô.

gì đã xây ra ngày hôm qua, vì v

Nhìn thấy trợ lý đi xuống đón tiếp mình, trong lòng Thẩm Nhã Văn không khỏi đập loạn "thình thịch".

Ôi! Bộ dáng trợ lý Tế thật đẹp trai, không làm mình tỉnh thì quá đáng tiếc.

Bọn họ đi lên bằng thang máy chuyên dụng. Nhìn thấy hai vẻ mặt anh tuấn mặt giật mình ở trước cửa văn phòng, nội tâm Thẩm Nhã Văn vô cùng khích động.

Bọn họ nhất định là đang khiếp sợ trước vẻ đẹp của cô. Chỉ cần không có Tống Vân Khanh ở đây, thì không ai có thể bỏ qua vẻ đẹp của cô. Quả nhiên cô khiến trợ lý của Mộ tổng kinh diễm phải không?

Thẩm Nhã Văn tràn đầy tự tin, trong lòng cũng tràn đầy chờ mong.

Tề Vũ gõ cửa, bên trong truyền đến một âm. thanh trầm thấp: "Mời vào."

Tể Vũ đẩy cửa vào, hướng Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn làm một động tác "xin mời": " Mộ tổng, Thẩm tiên sinh và Thẩm tiểu thư tới rồi."

Mộ Hi Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn không khỏi lạnh Tùng, giọng nói cũng lộ ra một cổ lạnh lẽo, nhìn về phía Tề Vũ: "Không phải nói tiểu thư Tống Vân Khanh sao?”

Tề Vũ không hiểu ra sao, nhìn về phía Thẩm Nghị.

Vẻ mặt Thẩm Nghị tươi cười, nhanh tiến lên vài bước: "Mộ tổng, xin chào! Tôi là Thẩm Nghị, Tống Vân Khanh là con gái của tôi."

Mộ Hi Thần không đứng dậy, cũng xem như không nhìn thấy bàn tay đưa tới của Thẩm Nghị: “ Vân Khanh đâu?”

Vân Khanh, Vân Khanh, con bé—” Thẩm Nghị xấu hổ rút tay về.


"Mộ tổng, chị gái tôi nhờ chúng tôi đến nói với anh một tiếng, chị ấy không thể gả cho anh.” Thẩm Nhã Văn nhìn Mộ Hi Thần, nhẹ giọng nói.

Mộ Hi Thần nhướng mày, nhìn người phụ nữ này.

“Thẩm Nghị đưa tay nắm chặt eo người bên cạnh, trầm giọng nói: “Đúng vậy, Mộ tổng, hôm nay chúng tôi đến, chính là để giải thích chuyện này một chút. Tiểu nữ Vân Khanh đã có hôn ước, không thể cùng cậu kết hôn, nhưng mà tôi còn có-"

"Thẩm tiên sinh!" Mộ Hi Thần đánh gãy lời Thẩm Nghị, âm thanh không có một chút độ ẩm.

"Ngày hôm qua ở trước mặt mọi người không phải đã nói rõ ràng sao? Tống Vân Khanh đã giải trừ hôn ước với hôn phu của cô ấy. Tống Vân Khanh công khai hứa hôn trước mặt mọi người, nếu cô ấy muốn bội ước, nhất định phải tự mình làm!"

Thẩm Nghị biến sắc, không nghĩ tới Mộ Hi Thần lại nghiêm túc như vậy.

Thẩm Nhã Văn nóng nảy: "Mộ tổng, anh không biết tình hình. Hôn ước của chị ấy và Vệ Tử Kiệt không có khả năng thay đổi. Nó là do chính mẹ chị ấy tự mình đính ước, chị ấy nói giải trừ cũng sẽ không được tính!"

Mộ Hi Thần khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào chiếc ghế sau lưng: "Ổ? Vậy thì những gì tôi ông đã quên đúng không? Thẩm tiên sinh, hôm qua tôi nhớ đã nói với ông, chuyện Mộ Hi Thần tôi muốn làm, cho tới bây giờ cũng không ai dám ngăn cản, thế nào? Ông đã quên? Hay là ông không tin?"

Mộ Hi Thần nhìn chằm chằm Thẩm Nghị. Thẩm Nghị không tự chủ được cúi đầu xuống, ngay cả thắt lưng cũng không thẳng được, khí thế của người đàn ông này quá mức cường hãn.

“Không đám, không đám, Mộ tổng nói đùa." Thẩm Nghị cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Tôi không bao giờ nói đùa." Âm thanh của Mộ Hi Thần cực kỳ lãnh đạm.

"Mộ tổng! Tôi là Thẩm Nhã Văn, năm nay hai mươi tuổi. Tôi là con gái chủ tịch Thẩm Nghị của truyền thông giải trí Tống thị. Tương lai là người thừa kế của ông ấy, tôi học năm hai khoa quản lý kinh tế ở đại học M. Xin hỏi, anh có nguyện ý lấy tôi không?" Thẩm Nhã Văn lớn mật nhìn Mộ Hi Thần.

Hôm nay cô vì đến gặp anh nên đã ăn mặc một cách tỉ mi, cô tự nhận đủ để hấp dân ánh mắt của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương