“Tôi sẽ lập một bản thỏa thuận, ghỉ rõ quyền lợi và nghĩa vụ của 2 bên. Chúng ta chỉ là kết hôn giả, trong khoảng thời gian này nếu anh gặp được người trong lòng, cũng phiền anh nhẫn nại chờ. chúng ta kết hôn được một năm rồi ly hôn, lời hứa lúc trước vẫn còn hữu hiệu, lợi ích mà anh đáng được nhận cũng sẽ không ít đi. Bản thỏa thuận này, chúng ta có thể đem đi công chứng!”

Tống Vân Khanh nhìn tủ nhỏ bên trong xe có giấy bút, liền cầm lấy viết một dãy số lên trên đưa cho Mộ Hi Thần.

“Đây là số điện thoại của tôi, tôi sẽ cho anh ba. ngày để suy nghĩ về đề nghị này, không được lâu hơn nữa.”

Nói xong cô đẩy cửa bước xuống xe, lập tức đi về phía cửa chính.

Mộ Hi Thần ngơ ngác nhìn tờ giấy trong tay, cô đúng là quả quyết, nhanh chóng, thậm chí là - khí phách!

Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh gầy yếu mà quật cường phía trước bật cười.

*Vân Khanh, tôi đã trở về, bất luận là em muốn làm gì, tôi cũng giúp đỡ em tới cùng!” Mộ Hi Thần nhẹ giọng nói, cô muốn làm chuyện gì cứ tùy ý mà làm, bất luận là chuyện gì, anh đều giúp cô hoàn thành.

Cho dù cô không biết bản thân là ai nhưng Thẩm Nghị thì biết, cho ông ta mười lá gan cũng không đám động đến cô.

Bên trong nhà bữa tối đang diễn ra vô cùng hòa hợp.

“Đại tiểu thư đã về.” Bà Tống vừa nhìn thấy Tống Vân Khanh vui vẻ nói.

Tống Vân Khanh đứng trước phòng ăn nhìn ba người phía trước đang kinh ngạc, xem thường, làm như không thấy cô.

Cô cúi đầu lên tiếng: “Bố, dì Lệ.” Sau đó ngồi vào vị trí của mình trên bàn ăn,tiếp nhận bát đũa mà bà Tống đưa tới.


Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa được ăn gì, bụng sớm đã kêu ùng ục rồi, vừa rồi Mộ Hi Thần cũng muốn mời cô đi ăn nhưng cô đã từ chối, chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt, hà cớ gì phải

kéo đài thêm.

“Chị, sao giờ chị mới trở về? Chị đi đâu vậy? Bố với mẹ lo lắng đến nỗi ăn không ngon.” Thẩm Nhã Văn cùng Ngô Mạn lệ nhìn nhau.

Sắc mặt Thẩm Nghị trầm xuống.

Tống Vân Khanh cúi đầu ăn xong bát súp, đặt thìa xuống, không để tâm vấn để đồ ăn thừa này, ngoan ngoãn nói: “Con đến nghĩa trang thăm mẹ và ông ngoại, nói với họ con với Vệ Tử Kiệt đã giải trừ hôn ước.”

Thẩm Nghị cười, châm chọc nói: “Bọn họ sao. không mắng mày một trận đi?”

Tống Vân Khanh cúi đầu im lặng.

“*Vân Khanh, hôm nay con làm bố tức giận như này, lại khiến ông ấy mất mặt trước nhiều người như vậy, thật sự là không phải.” Ngô Mạn Lệ ôn nhu nói.

“Mẹ, mẹ đừng trách chị, nói như thế nào, chị cũng là đại tiểu thư nhà họ Tống, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn, sao bố lại để ý chuyện này chứ? Nếu bộ thực sự để ý, các cổ đông, còn lại trong công ty không biết chừng sẽ đến đây nói chuyện đó.” Thẩm Nhã Văn vừa nói vừa nhìn sắc mặt Thẩm Nghị phía đối diện.

Quả thực sắc mặt Thẩm Nghị càng lúc càng kém, nhìn chằm chằm vào Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh im lặng ăn cơm mà bà Tống chuẩn bị

Đối với vở kịch này, cô sớm đã đoán được, hai mẹ con này lúc nào cũng tìm cách khiến cô và Thẩm Nghị bất hòa với nhau, sau lưng lại không ngừng mắng chửi, thậm chí là đánh đập cô.


Cô họ Tống, bố họ Thẩm, đây chính là tộ của cô.

Hôm nay Thẩm Nghị cũng không tức giận, chỉ

hừ lạnh một câu liền đứng dậy rời đi.

Ngô Mạn Lệ liếc nhìn Thẩm Nhã Văn cùng Tống Vân Khanh bên cạnh, buông đũa, đứng dậy đi theo.

Thẩm Nhã Văn thấy bố mẹ đều đi cả rồi, cũng. không tiếp tục duy trì vẻ đoan trang lúc nãy làm gì.

Nhìn Tống Vân Khanh vẫn cúi đầu ăn cơm, yên lặng như lúc trước nói: “Chị còn mặt mũi ở đó mà sống tiếp sao, đúng là khiến tôi bất ngờ, nếu tôi là chị, sớm đã tìm tới cái chết, nhảy sông tự vẫn cũng được, thắt cổ cũng tốt, so với những uất ức phải chịu đó còn nhẹ lòng hơn. Tống Vân Khanh, vị hôn phu thì ghét bỏ, sau đó cùng với người bạn thân nhất của chị lên giường, chị không đau lòng sao? Lại còn tâm trạng ngồi đây ăn cơm.

Tống Vân Khanh ăn xong miếng cuối cùng, buông đũa, nhìn Thẩm Nhã Văn đối diện, thản nhiên nói: “Dù sao tôi cũng tìm được người nguyện ý lấy mình rồi.”

Thẩm Nhã Văn cười nhạo: “Chị đúng là ảo tưởng, anh ấy sẽ lấy chị sao? Chị thật sự cho rằng. mình còn là đ: mơ ải.”

tiểu thư nhà họ Tống sao? Nằm

Tống Vân Khanh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, Thẩm Nhã Văn trước mặt mọi người, lúc nào cũng ra vẻ ôn nhu thục nữ, có lẽ trên đời này chỉ có Tống Vân Khanh cô mới biết được bộ mặt thật này. của cô ta sau chiếc mặt nạ giả tạo kia.

Cô vẫn không hiểu rõ, chẳng phải Thẩm Nhã Văn không muốn tiếp tục như này nữa sao?


Mẹ con bọn họ là tự mình giả vờ yếu đuối nhu nhược, cũng chả ai bức cả, cần gì tiếp tục phải vậy?

“Nhìn gì vậy!” Thẩm Nhã Văn nhìn Tống Vân. Khanh nổi giận, khuôn mặt yêu tỉnh này lúc nào. cũng khiến cô giận dữ, ông trời sao có thể bất công như vậy được chứ? Cho cô một ông ngoại cùng người mẹ tốt như vậy còn cho một khuôn mặt khiến người khác ghen ty như vậ

Thẩm Nhã Văn nâng tay, ném chén đĩa trước mặt về phía Tống Vân Khanh.

Lúc này Tống Vân Khanh đứng dậy, chén đũa rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

“Làm sao vậy?” Ngô Mạn Lệ lớn tiếng hỏi.

Thẩm Nhã Văn trừng mắt nhìn Tống Vân Khanh.

Trước đây Tống Vân Khanh sẽ nhận lỗi với Ngô Mạn Lệ, nói rằng mình không cẩn thận làm Tơi.

Nhưng hôm nay, Tống Vân Khanh chỉ nghiêng mặt nhìn Thẩm Nhã Văn đang tức giận mà không nói lời nào.

Bà Tống run sợ trong lòng, nói với Ngô Mạn “Phu nhân, là tôi không cẩn thận làm vỡ chén bát”

Tống Vân Khanh cùng Thẩm Nhã Văn đồng thời nhìn về phía bà Tống. Thẩm Nhã Văn trừng mắt nhìn bà ấy một cái, xoay người rời khỏi phòng ăn.

Bà Tống lay lay cánh tay Tống Vân Khanh, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, cố gắng chịu đựng, mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Chịu đựng! Từ nhỏ bà Tống đã dặn cô như vậy, mẹ cô trước lúc qua đời cũng nói như vậy.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu được, nhẫn nhịn chỉ khiến bản thân trở nên nhu nhược hơn mà thôi.

Tống Vân Khanh nhanh chóng tới phòng tắm tắm rửa, thay bộ lễ phục đầy sỉ nhục này ra, trở lại phòng ngủ của mình trên lầu hai.


Phòng này trước đây là một nhà kho, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, quanh năm không thấy ánh sáng, tắm rửa, đi vệ sinh đều dùng chung phòng. với người làm.

Ớ cái nhà này, ngoại trừ bà Tống, không một coi cô là đại tiểu thư.

Căn phòng công chúa mà ông ngoại và mẹ cất công chuẩn bị cho cô lúc trước đã bị Ngô Mạn Lệ cùng Thẩm Nhã Văn giành lấy sau hai tháng bọn họ dọn vào đây. Phải đổi phòng, đến tận chỗ này, hai mẹ con Ngô Mạn Lệ mới hài lòng buông tha.

Đây chính là kết quả của việc nhn nhịn.

Tống Vân Khanh cuộn người trên chiếc giường nhỏ, trong phòng oi bức, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ để gió thổi vào.

Tống Vân Khanh còn không muốn động vào. huống chỉ là mở ra.

Nhắm mắt lại, cảnh tượng xảy ra ngày hôm. nay lại hiện ta trước mắt.

, cô chỉ là người bên ngoài đứng xem toàn bộ mọi chuyện một lần nữa xảy ra.

Từ lúc nào Vệ Tử Kiệt cùng Bùi Tiêu Tiêu ở cùng một chỗ, cô thực sự không biết rõ.

Sau khi Vệ Tử Kiệt từ nước ngoài trở về, liền vào công ty trong nhà, bắt đầu bận rộn với công việc.

Cơ hội để bọn họ gặp nhau không nhiều, Tống. Vân Khanh không muốn trở thành phiền toái của người khác nên chưa bao giờ quấy rầy công của anh ta. Cô biết Vệ Tử Kiệt muốn một người

bạn gái nhu thuận nghe lời, vì vậy lúc nào cũng cố gắng làm thật tốt.

Kể từ lúc Vệ Tử Kiệt trở về Trung Quốc, hai nhà đã tổ chức vài buổi gặp mặt, đó là những ngày hạnh phúc nhất đối với Tống Vân Khanh.

Vệ Tử Kiệt không tính là đối xử tệ với Thẩm. Nhã Văn, nhưng cũng chỉ đến mức thân thiện thôi, nhưng hai người vừa gặp lại đã nói chuyện rất nhiều dù ngày bé Vệ Tử Kiệt rất chán ghét cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương