Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
-
C49: Người quen cũ
Vân Khanh nhìn thấy vẻ u buồn chợt xuất hiện rồi lập tức biến mất trong mắt Tu Quân, vỗ vai cô nói: “Không sao, chúng ta đều đã lớn rồi, sẽ không làm bản thân bị đánh nữa, mẹ của chúng ta còn đang ở trên trời quan sát chúng ta đó.”
Bên môi Tu Quân xuất hiện chút ý cười, gật đầu.
Vân Khanh ngẩn ngơ: “Tu Quân, cậu cười lên đẹp thật đó.”
Chỉ tiếc nụ cười của Tu Quân chỉ nhoáng lên rồi lại biến mất.
Trải qua chuyện lần này, tình cảm của Vân. Khanh và Tu Quân lại càng thân thiết hơn.
Bởi vì bị tập đoàn nhà họ Mạnh và bộ phận hành chính tạo áp lực, sau khi Lâm Kỳ ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc Dương xong cũng không. đi kiếm chuyện với Tống Vân Khanh và Tu Quân nữa, nhiều nhất cũng chỉ là khinh bỉ bọn họ thường xuyên hơn thôi.
Cuối cùng Vân Khanh cũng thở phào nhẹ
nhõm, bởi vì không đủ năng lực bị đuổi việc vẫn khác biệt rất lớn với bị đuổi việc vì tội danh không phải mình gây ra, Tống Vân Khanh cô khi đi học mỗi một môn đều đạt loại ưu, nếu trong lúc thực tập lại bị đuổi việc, vậy chẳng phải cuộc đời của cô đã có một vết đơ rồi sao?
Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ của giám đốc Dương ngày hôm qua, Tống Vân Khanh vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau này phải chú ý hơn mới được.
A!Giang hồ đúng là hiểm ác thật mà!
Cuối cùng thì ngày hôm nay cũng bình yên mà trôi qua, đến khi sắp tan ca, Tống Vân Khanh và Tu Quân nhìn nhau cười, xem ra là một ngày đẹp. trời.
Hai người cùng nhau đọn đẹp đồ đạc đi ra khỏi. cao ốc của tập đoàn nhà họ Diệp, đến ngã tư đường các cô định tách ra, lại nhìn thấy Mạnh Văn mặc áo vest vàng ưu nhã đứng ở nơi đó, phía sau là một chiếc xe màu đen, Tống Vân Khanh không biết đó là thương hiệu xe gì.
Nhìn thấy hai người bọn cô, Mạnh Văn mỉm cười bước đến: “Chào hai cô, không biết hai cô có vui lòng cho phép tôi mời hai cô một bữa cơm
không?”
Vân Khanh và Tu Quân quay sang nhìn nhau.
Mạnh Văn cười nói: “Vô cùng biết ơn hai cô đã đưa bản thảo thiết kế kia đến cho tôi.”
Vân Khanh lắc đầu: “Không cần, tổng giám đốc Mạnh, chúng tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ mà thôi, huống chỉ anh cũng thấy rồi đó, đây dường như còn là một nhiệm vụ sai lầm.”
Mạnh Văn nhìn cô, nụ cười vô cùng thân thiện:" Không phải là lỗi của các cô, các cô nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ là đang chịu trách nhiệm với công việc của mình, đối với tôi mà nói, nhờ có các cô có trách nhiệm trong công việc mà tôi đã có được lợi ích rất lớn, cho nên tôi chỉ muốn thể hiện lòng biết ơn của mình.”
“Bản thảo thiết kế kia có tác dụng rất lớn với anh sao?” Tu Quân đột nhiên mở miệng, cô nhìnchằm chằm vào Mạnh Văn.
Vân Khanh kinh ngạc, không ngờ Tu Quân sẽ chủ động nói chuyện, cô sắp quen với việc làm người phát ngôn thay cho Tu Quân luôn rồi.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tu Quân, Mạnh Văn dần dần thu hồi nụ cười, nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu bản thảo thiết kế này ở trong. tập đoàn nhà họ Diệp, chỉ sợ sẽ khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng trời xui đất khiến để tôi nhìn thấy nó, tôi muốn thực hiện nó, tôi và nhà thiết kế Lý cũng đã có được ý kiến thống nhấtrồi.”
Tu Quân mím môi, không nói chuyện nữa. Mạnh Văn cười nhìn bọn cô: “Sao nào? Hai cô có vui lòng cho tôi có cơ hội cảm ơn hai cô không? Vân Khanh nhìn Tu Quân, không ngờ Tu Quân lại gật đầu nói: “Được!” Mạnh Văn cười, mở cửa xe mời hai cô lên. Tống Vân Khanh đương nhiên không thể để Tu Quân đi một mình được, chỉ đành lên xe theo. Lên xe rồi, cô mới vội vàng gửi Wechat cho. Bành Việt, nói cho anh ấy biết tối nay cô đi ăn cơm. ệp, bảo anh ấy không cẩn lo
Bành Việt nói với cô nếu có việc có thể gọi cho. anh ấy bất cứ lúc nào, đặn đò đủ điều.
Mạnh Văn là người rất tốt, đây là ấn tượng đầu. tiên của Tống Vân Khanh.
Mạnh Văn không lạnh nhạt giống như Mộ Hi Thần, đương nhiên khi Mộ Hi Thần ở trước mặt. cô, anh chưa từng lạnh như băng bao giờ, nhưng cô lại nhìn thấy đáng vẻ của Mộ Hi Thần khi đối mặt với những người khác, lạnh nhạt cứng rắn, dưới khí thế của anh, người khác chỉ có thể thần phục.
Gương mặt của Mạnh Văn và Mạnh Ngọc có. chút giống nhau, chỉ là Mạnh Văn đẹp trai sáng. sủa như ánh mắt trời, ấm áp làm người ta cảm. thấy vô cùng thân thiện hiển hòa. Còn vẻ đẹp của Mạnh Ngọc lại thuộc về phạm trù tà mị quyến rũ, làm cho người ta không khống chế được mà càng cần thận hơn.
Cho nên, cho dù nhìn kiểu gì thì Mạnh Văn cũng sẽ càng giống con người hơn Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc, đúng vậy, Mạnh Ngọc khá là yêu nghiệt, còn Mạnh Văn thì khá bình thường.
Mạnh Văn vô cùng phong độ mà gọi món ăn giúp hai cô.
Điều bất ngờ là Tu Quân hỏi Mạnh Văn rất nhiều chuyện liên quan đến phương diện thiết kế, Tống Vân Khanh tò mò nhìn Tu Quân, từ lúc cô quen biết với Tu Quân đến giờ, đây là lần đầu tiên. cô thấy Tu Quân nói nhiều nhất, hơn nữa còn nói chuyện với một người xa lạ vừa mới gặp mặt lần đầu tiên.
“Tập đoàn nhà họ Mạnh có mộ bộ chung cư vừa mới xây dựng xong, chuẩn bị công tác hoàn thiện nội thất, tôi vẫn luôn tìm kiếm bản thảo thiết kế, lúc trước tập đoàn nhà họ Diệp cũng có gửi bản thảo thiết kế sang, nhưng mà cảm giác. cũng rất bình thường, mà phần bản thảo các cô gửi đến lần này lại rất phù hợp với lý niệm của tôi, tôi đã trò chuyện với nhà thiết kế Lý, cảm giác rất hợp ý. Mà theo sự tìm hiểu của tôi thì người phụ trách tập đoàn nhà họ Diệp lại không đánh giá cao phương án này.” Mạnh Văn rất có kiên nhẫn với Tu Quân, hỏi gì đáp nấy, cũng không e đè mà bày tỏ sự yêu thích của bản thân đối với phần bản thảo. vô tình có được này, ngoài ra anh ấy cũng không, ngại bày tỏ quan điểm của bản thân về việc tập đoàn nhà họ Diệp có mắt không tròng.
Khóe môi Tu Quân lộ ra nụ cười có chút châm biếm: “Tập đoàn nhà họ Diệp thừa người thiếu việc."
“Vậy có phải tập đoàn nhà họ Diệp sẽ hợp tác đoàn nhà họ Mạnh không?” Tống Vân Khanh vừa ăn vừa hỏi.
Mạnh Văn cười nhìn cô: “Hôm nay chúng tôi đã thảo luận xong sơ bộ việc hợp tác này.”
“Cứ thế mà nhường cho người khác sao.” Tu Quân khẽ thở dài.
“Cô Tu đang tiếc nuối thay cho tập đoàn nhà họ Diệp sao?” Mạnh Văn mỉm cười hỏi.
“Tu Quân rũ mắt nói: “Tập đoàn nhà họ Diệp. cũng có bất động sản của riêng mình, nếu có thể dùng nó vào trong dự án của chính bọn họ, nhất định sẽ tốt hơn là đi hợp tác với anh.” Cô ấy nói chuyện rất thẳng thắn.
Tống Vân Khanh có chút lo lắng nhìn Mạnh Văn, tính cách của Tu Quân là như thế.
Mạnh Văn lại không để ý đến: “Mấy năm nay, tốc độ phát triển của tập đoàn nhà họ Diệp đã chậm đi rất nhiều, cũng có liên quan lớn đến cơ chế sử dụng người của bọn họ, giống như những. gì cô nói, thừa người thiếu việc. Nếu một nhà thiết kế tài năng như nhà thiết kế Lý ở tập đoàn nhà họ Mạnh thì đã có thể độc lập dẫn dắt một đoàn đội từ lâu, nhưng anh ta ở tập đoàn nhà họ Diệp lại hoàn toàn không được đánh giá cao, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Tu, nhưng đây là vấn để của cấp quản lý trong tập đoàn nhà họ Diệp, chúng tôi cũng không giúp được gì, nhưng tôi lại rất hi vọng tập đoàn nhà họ Mạnh có thể có được một tí nhân viên giống như cô Tu.”
Tu Quân cúi đầu yên lặng ăn uống, không nói tiếp nữa.
Tống Vân Khanh chớp mắt: “Vậy tổng giám. đốc Mạnh đang định đào người sao? Là nhà thiết kế Lý và Tu Quân à?”
Nụ cười của cô rất xinh đẹp lại đáng yêu.
Mạnh Văn cười nói: “Từ trước đến nay cổng. lớn của tập đoàn nhà họ Mạnh luôn rộng mở chào đón những người có năng lực, Vân Khanh có muốn đến không?”
Tống Vân Khanh hơi sửng sốt, bởi vì xưng hô “Vân Khanh” vô cùng thân mật trong lời nói của. anh ấy.
Dáng vẻ sững sờ của cô làm Mạnh Văn bật cười: “Vân Khanh, em thật sự không nhớ ra anh sao?”
Tống Vân Khanh há to miệng thành hình chữ O, có ý gì hả?
“Tôi, tôi có quen với tổng giám đốc Mạnh sao? Tôi phải biết anh sao?” Đũa của Tống Vân Khanh còn đang gắp một miếng rau, cô cũng quên ăn luôn, cư ngơ ngác nhìn Mạnh Văn, anh ấy rất đẹp trai, nhưng mà, trong trí nhớ của cô hình như không có người nào giống như anh ấy thì phải
Mạnh Văn bưng ly lên uống chút nước, mỉm cười nghiêm túc nhìn Tống Vân Khanh: “Ông ngoại của em là Tống Triết Thánh đúng. không?”
Miếng rau trên đũa Tống Vân Khanh rơi “bịch ” xuống đĩa, mờ mịt gật đầu.
“Mẹ của em là Tống Lan Nhược?”
Tống Vân Khanh lại gật đầu, bất giác buông"
“Em lớn rồi, nhưng mà vẫn còn giữ một vài nét khi còn nhỏ, hơn nữa em bây giờ giống y như đúc đì Lan khi còn trẻ, cho nên anh vừa nhìn qua đã nhận ra em ngay.”
Vân Khanh mở to mắt nhìn, bưng ly lên uống.
chút nước để đè ép cơn sợ hãi, suốt mấy năm qua, lần đầu tiên có người, có người ngoài nhắc đến mẹ và ông ngoại của cô ở ngay trước mặt cô.
“Em không nhớ ra anh à? Anh là anh Văn đây. ” Mạnh Văn thu hồi nụ cưi đau lòng.
trong mắt có chút
Tống Vân Khanh lắc đầu, cố gắng nuốt nước bọt nói: “Lúc tôi mười ba tuổi bị bệnh, đã không còn nhớ được rất nhiều chuyện và rất nhiều người.
Sắc mặt Mạnh Văn trở nên nghiêm túc: “Mười ba tuổi, là sau khi dù Lan qua đời sao?”
Vân Khanh gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, ngoại trừ lần trước từng kể cho Mộ Hi Thần nghe ra, cô chưa từng nhắc đến với ai khác: “Đối với những việc trước khi bị bệnh, tôi chỉ còn nhớ rõ mẹ và ông ngoại, những chuyện khác đều không nhớ được, anh quen với mẹ và ông ngoại của tôi sao?”
Mạnh Văn vô cùng thương tiếc nhìn cô: Bệnh nặng lắm sao? Có để lại di chứng gì không?”
Tống Vân Khanh lắc đầu: “Bệnh hơn một năm, chỉ là mất đi một số ký ức, mấy cái khác vẫn ổn."
Mạnh Văn đột nhiên nhớ đến gì đó nói: “Vân Khanh, sau khi mẹ của em qua đời, ba mẹ của anh có đến thăm em, nhưng ba của em lại nói em ra nước ngoài du học rồi, không lẽ em bị bệnh lúc ở nước ngoài sao?”
Đây là lần đầu tiên Tống Vân Khanh nghe được chuyện này, cô kinh ngạc, sau đó lại cười khổ: “Tôi chưa bao giờ đi nước ngoài.”
Sắc mặt Mạnh Văn lập tức trở nên lạnh như băng: “Thẩm Nghị nói đối? Có phải ông ta đối xử với em không tốt không?”
Anh ấy đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Tống. Vân Khanh, giọng điệu lạnh buốt nói: “Mau nói cho anh Văn biết đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, mấy năm nay ba mẹ anh đều rất nhớ em, còn tưởng rằng em ở nước ngoài sống rất tốt, không, muốn quay về, cho nên mới không liên lạc với bọn anh.”
Bàn tay của Mạnh Văn dày rộng ấm áp, khác hẳn với Mộ Hi Thần, khi bị anh ấy nắm lấy, Vân Khanh chỉ cảm nhận được cảm giác được yêu thương vô cùng quen thuộc trong quá khứ.
Giọng nói của cô có chút run rẩy: “Ba mẹ của anh là bạn của mẹ tôi sao?”
Suốt bao năm qua, cô chưa từng gặp được bạn. bè của mẹ, sau khi cô hết bệnh đã bị đưa đến trường học học nội trú, còn bị yêu cầu không được nói bản thân là con gái của Thẩm Nghị, càng, không được đề cập đến tập đoàn nhà họ Tống.
Cô bị bắt phải tách biệt hoàn toàn với thế giới trước kia, hơn nữa cô còn không có được ký ức của quá khứ, đến cả cơ hội đi tìm cũng không có.
Trong mắt Mạnh Văn tràn đầy đau lòng: “Ba mẹ của anh là bạn rất thân với mẹ của em, nói
Cho nên, cô cứ một mình trưởng thành.
đúng hơn thì ba của anh là thanh mai trúc mã với mẹ của em, cùng nhau lớn lên, nếu không phải bởi vì ông ấy là con trai cả của nhà họ Mạnh, mà mẹ em lại là con gái duy nhất của nhà họ Tống, hai bên đều phải gánh vác sứ mệnh của gia tốc, nói không chừng bọn họ đã yêu nhau rồi, nhưng mà mẹ của anh cũng là bạn thân của mẹ em, Vân Khanh, rốt cuộc thì mấy năm nay em đã phải trải qua những chuyện gì?”
Nước mắt Tống Vân Khanh rơi xuống.
Cô đưa tay lau ải, cười nói: “Xin lỗi, trong trí nhớ của tôi có một đoạn trống rỗng, không nhớ được gì cả, nhưng mà suốt bao năm qua, lần đầu tiên có người nhắc đến mẹ của tôi với tôi.”
Cô lại dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Tu Quân yên lặng đưa khăn giấy cho cô.
Tống Vân Khanh nhận lấy, vừa lau nước mắt vừa nói cảm ơn, cô không đám nhìn Mạnh Văn, mang theo nước mắt mỉm cười nhìn Tu Quân: “Tu Quân, cậu cũng không có mẹ đngs không? Nếu như có ai đó nhắc về mẹ cậu với cậu, chắc là cậu cũng sẽ mất khống chế nhỉ.”
Tu Quân không nói gì, đột nhiên duỗi tay ôm. lấy Tống Vân Khanh, vỗ lưng của cô, cô ấy hiểu, thật sự rất hiểu.
Mạnh Văn đã gọi điện thoại đi: “Mẹ, là con, con tìm được Vân Khanh rồi.”
Anh ấy mở loa điện thoại lên.
"A Văn, con nói có thật không? Là con gái của. Lan Nhược sao? Thật sự là tiểu Vân Khanh sao?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói kinh ngạc đầy vui sướng của một người phụ nữ.
“Con bé trưởng thành rồi đúng không? Để mẹ tính xem, ừm, hai mươi hai tuổi, thành thiếu nữ rồi, con bé sống có tốt không? Con tìm được con bé ở đâu? Con đang ở thành phố M đúng không? Con bé về nước khi nào vậy? Ai đa làm sao đây, phải hơn hai tháng nữa ba với mẹ mới về nước. được. A Văn, con phải chăm sóc em gái cho tốt được, có nghe được không? Con nói với con bé, chờ ba mẹ vừa về nước là lập tức đi thăm con bé ngay, Thái Hòa, Thái Hòa, A Văn tìm được Vân Khanh rồi..."
Cho dù cách một cái điện thoại thì cũng có thể
cảm nhận được rõ ràng sự hưng phấn vui vẻ và kinh ngạc của người phụ nữ kia, bà ấy nói năng, lộn xộn hỏi một đống vấn đề, sau đó lại vội vàng gọi một người khác đến.
Một giọng đàn ông địu đàng hiển hậu vang lên từ trong điện thoại: *A Văn, có thật không? Mẹ con nói con tìm được Vân Khanh rồi.”
Mạnh Văn nhìn Tống Vân Khanh đã hoàn toàn ngây người, cưi điện thoại: “Đúng vậy, ba, con xác định em ấy chính là Vân Khanh, bởi vì em ấy cực kỳ giống dì Lan.”
" Tốt, tốt quá, tốt quá rồi.” Giọng nói của người đàn ông kia cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Công việc của mẹ con tạm thời chưa thế kết thúc ngay được, con tạm thay mặt ba mẹ chăm. sóc tốt cho con bé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook