Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
-
C41: Báo cáo
Mộ Hi Thần xung phong rửa chén nhưng lại bị Tống Vân Khanh ngăn lại, anh nhanh chóng thu dọn phòng b:
Mộ Hi Thần để xuất ra ngoài đi dạo, anh thật sự ăn quá nhiều.
Tống Vân Khanh gật đầu đồng ý:
~Chúng ta đi thẳng đến đại học M được không? Cách đây không xa.
Đương nhiên Mộ Hi Thần đồng ý.
Hai người cầm tay nhau đi dạo trên đại lộ M, Tống Vân Khanh có chút xấu hổ, nhưng người bên cạnh quá bá đạo, nhất định phải nắm tay nhau đi
đạo nên cô đành phải chiều theo ý anh.
Dù sao hiện tại trường học vẫn chưa khai giảng, sinh viên đến đi đạo rất ít, Tống Vân Khanh cũng chưa gặp bất kỳ người nào mà cô quen
"Em không tò mò tại sao anh lại chuyển đến đây sao?"
Mộ Hi Thần vừa đi vừa nhẹ nhàng hỏi, có một số việc anh nghĩ vẫn cần phải giúp cco chuẩn bị tâm lý trước.
Vừa đầm lên gạch lát nền kẻ ca rô, Tống Vân Khanh dựa vào sức của Mộ Hi Thần vừa đi vừa nhảy, nghe anh hỏi, cô tò mò chớp mắt nhìn Mộ Hi Thần:
Sao? Nhà của em thoải mái hơn biệt thự của anh, có thể yên tĩnh hơn một chút sao?"
Trong nhà anh thật sự có quá nhiều người hầu.
Mộ Hi Thần buồn cười, đưa tay gãi gãi cái mũi nhỏ của cô.
Vừa chậm rãi đi về phía trước anh vừa cười nói:
- Bố anh đến đây, ông sẽ ở đó một thời gian, cho nên anh dọn ra ngoài."
Tống Vân Khanh tò mò:
"Bố anh đến đây tại sao anh lại chuyển ra ngoài chứ?”
Lập tức cô phản ứng lại:
“Bố anh cũng không thích anh sao?”
Vậy ra không phải chỉ một mình cô trải qua cảm giác bố ruột không thích mình.
MộHi Thần nhìn về phía trước, giọng điệu có chút chán nản:
"Ông ấy đưa theo người nhà đi cùng. Mẹ anh vốn là thư ký của ông ấy, từ sau khi cưới, bà đã giúp ông quản lý công việc của công ty. Năm anh vừa lên bảy thì bà đã mất do gặp tai nạn.”
Tống Vân Khanh sửng sốt, thì ra anh đã không còn mẹ. Hai người bọn họ đến cả điểm này cũng giống nhau.
"Sau đó cha anh cưới một người vợ khác và sinh hai đứa con. Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn là anh em cùng cha khác mẹ của anh."
Giọng Mộ Hi Thần rất bình tĩnh.
Bước chân Tống Vân Khanh bất giác cũng. chậm lại, bọn họ cư nhiên còn có gia cảnh tương, tự như vậy.
"Mẹ kế của anh, bà ấy đối với anh không tốt sao?"
Tống Vân Khanh cẩn thận hỏi.
Sau một lúc lâu, Mộ Hi Thần tựa hồ đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
“Ngược lại, bà ấy đối với anh rất tốt, rất tốt.”
Tống Vân Khanh khó hiểu.
Mộ Hi Thần cười mỉa mai:
"Anh nói gì làm gì cũng đúng, dù anh muốn gì cũng đều giành cho anh. Anh đánh nhau với bạn. học và giáo viên ở trường, tất cả đều do anh dùng, tiển của bà ấy để giải quyết. Bà ấy khiến anh cảm. thấy rằng thế giới này là của anh, bởi vì anh là nhị thiếu gia nhà họ Mộ. Đánh nhau, uống thuốc, uống rượu đều không phải là điều gì to tát. Cho đến khi, cuối cùng anh trở thành một thằng côn đồ đầu đường xó chợ bị gia đình ruồng bỏ... Nếu như không có ông ngoại, hiện tại sợ là không biết sống chết, có lẽ là bị người ta chém chết, hoặc là uống rượu quá nhiều mà chết rồi.”
Tống Vân Khanh kinh ngạc dừng lại, ngây người nhìn người đàn ông ngọc thụ lâm phong trước mặt.
"Còn cha anh thì sao?"
"Ông ta? Ông ta chỉ nghe lời vợ, chỉ để mắt đến hai đứa con trai và con gái song sinh kia, còn. anh, không đáng nhắc đến!"
Giọng Mộ Hi Thần lạnh làng
Mộ Hi Thần nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy hận ý.
Tống Vân Khanh sửng sốt, đâu là cách hữu hiệu nhất để hủy diệt một người?
E rằng không ai thông minh hơn mẹ kế của Mộ Hi Thần, so ra thì Ngô Mạn Lệ vẫn còn tốt. bụng hơn rất nhiều, chỉ là hà khắc và ngược đãi mà thôi.
Nghĩ tới Mộ Hi Thần, anh đã có thể được giáo dục tốt nhất từ khi còn nhỏ, nhưng anh lại bị mẹ kế nuông chiều đến mức trở thành một cậu bé hư đốn, trong khi mẹ kế của anh hoàn toàn vô vì bà ấy có thể nói rằng vì bà ấy có lòng tốt, nhưng. đứa trẻ này nếu không học tốt hoàn toàn là do bản chất xấu của nó!
Quả là một tâm hồn độc ác!
"Tại sao anh lại là Mộ nhị thiếu gia? Anh còn có một người anh trai sao?"
Tống Vân Khanh tò mò hỏi.
Nghĩ đến chuyện này, nụ cười của Mộ Hi Thần càng lạnh hơn:
“Cha anh có một người anh trai, con trai của chú ấy chính là thiếu gia của Mộ gia.”
Thì ra là vậy.
Tống Vân Khanh chậm rãi ôm eo Mộ Hi Thần, cảm thấy có lỗi với anh.
Từ một cậu bé hư trở thành người đàn ông đầy triển vọng ngày hôm nay, rốt cuộc anh đã trải qua chặng đường gian nan như thế nào?
"Mộ Hi Thần, anh và những người em của anh cách nhau bao nhiêu tuổi?"
Tống Vân Khanh hỏi.
"Tám tuổi. Ba tháng sau khi mẹ anh qua đời, cha anh kết hôn, có hai đứa con vào năm thứ hai."
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng trả lời.
Tống Vân Khanh hít một hơi thật sâu, ngẩng. đầu nhìn anh:
"Năm em mười hai tuổi mẹ em qua đời, c năm đó cha em tái hôn. Năm đó mẹ kế cũng mang thai em gái, khi ấy em và nó chỉ cách nhau hai tuổi."
Nước mắt từ khóe mắt Tống Vân Khanh rơi xuống:
Sau này khi lớn lên, nhớ lại những lời mẹ nói với em trước đây em mới hiểu, mẹ em khi đó đã biết cha phản bội bà. Nhưng khi đó em đã nghĩ rằng bà không biết. Mẹ em không nói gì, đó là lý đo tại sao mẹ em đặt ra giới hạn thừa kế là khi em hai mươi lăm tuổi, có lẽ bà ấy hy vọng rằng khi em hai mươi lăm tuổi, em có thể nhìn rõ lòng người và có thể kiểm soát được tương lai của chính mình. Mẹ đã mất nhưng tình yêu của bà vẫn còn đó, chúng ta phải chăm sóc bản thân thật tốt, để họ yên nghỉ trên thiên đàng."
Mộ Hi Thần chậm rãi đưa tay ra vòng qua người Tống Vân Khanh. Ấn tượng của anh về mẹ đã phai nhạt từ rất lâu rồi, ngay cả khi mẹ anh còn sống, bà cũng yêu cha hơn cả bản thân mình, khi đó bà rất bận rộn giúp ông nội quản lý công ty, bởi vì năng lực của cha anh thực sự có hạn. Còn anh luôn được người hầu nuôi nấng, cũng vì thế mà sau này mẹ kế đễ đàng cảm hóa trái tim non nớt của anh như vậy, khiến anh tin tưởng bà như người thân và tuân theo mệnh lệnh của bà.
"Vân Khanh ngốc, chúng ta sẽ hạnh phúc. Anh kể cho em những chuyện này là để em biết vì sao chúng ta đăng ký kết hôn mà anh không đưa em về ra mắt gia đình. Ngoại trừ em và ông nội ra, anh không có gia đình nào khác. Nếu sau này có gặp mặt cũng không cần quan tâm bọn họ, hiểu không? Khi nào có thời gian, anh sẽ dẫn em đi gặp ông nội.”
Tống Vân Khanh vùi mặt vào trong ngực Mộ Hi Thần, cọ cọ vào ngực anh, cô ngẩng mặt lên nói:
Mộ Hi Thần, từ nay về sau mỗi ngày em đều sẽ nấu cơm cho anh."
Hai mắt cô sáng ngời, có thể nhìn rõ ràng, khuôn mặt của Mộ Hi Thần.
Cô cảm thấy tiếc cho Mộ Hi Thần, bọn họ quá giống nhau, và cả hai đều có quá khứ đau buồn.
Họ đều là những kẻ không nhà không cửa, những người yêu thương họ đều ở trên trời, vậy nên hai người sẽ sưởi ấm cho nhau.
Bất kể tương lai có ra sao, bất kể họ có thể đi bao xa, khi ở bên nhau, cô sẽ cố gắng hết sức cho Mộ Hi Thần tất cả những gì có thể, kể cả lòng biết ơn và sự đồng cảm với anh.
Biệt thự Hoa Cảnh.
Ba chiếc xe tư nhân sang trọng từ từ lái tới, theo sau là một chiếc xe thương mại chở đầy người.
Bà Trương và tất cả người hầu xếp hàng trước cửa nhà chính để chào đón người tới.
Mộ Trí Thành và Phạm Quyên Nghiên xuống xe, Phạm Quyên Nghiên nhìn xung quanh, mỉm cười khoác tay Mộ Trí Thành:
“Quả nhiên Hi Thần có tầm nhìn tốt, môi trường ở đây không tệ.”
Mộ Trí thành tháo kính râm ra nhìn xung. quanh:
“Không tệ, cũng đủ rộng rãi, tương đương với ở nhà, nếu sống ở đây Hi Trì và Hi Mạn sẽ không nhớ nhà.”
Phạm Quyên Nghiên mím môi cười:
“Ở bên anh, tụi nó đương nhiên là vui vẻ.”
Mộ Trí Thành chưa đến năm mươi tuổi, thân hình đã hơi đẫy đà, bụng phệ khiến ông trông có vẻ trẻ hơn, nhưng ông ta nhất quyết khoác lên mình vẻ ngoài oai phong, có vẻ mạnh mẽ hơn một chút.
Phạm Quyên Nghiên lại trông không giống, một người phụ nữ bốn mươi tuổi chút nào, cuộc sống được nuông chiều khiến bà ta chăm sóc bản. thân rất tốt, ngay cả khi đứng cạnh cô con gái mười chín tuổi Mộ Hi Mạn, trông bà cũng chỉ giống như một người chị gái.
Nụ cười của bà ta cao quý và tao nhã, dịu đàng, lại tốt bụng, bà ta lên tiếng nói với bà Trương:
“Bà là bà Trương phải không? Lần này chúng ta đến đây vất vả cho bà rồi. Nếu bà cần gì cứ nói với tôi.”
Bà Trương là người được ông ngoại Mộ Hi Thần gửi đến, và Phạm Quyên Nghiên cũng là người biết cách cư xử.
Bà Trương ra lệnh cho gia nhân mang hành lý của mọi người vào nhà chính.
“Mộ Hi Trì, anh đáng ghét!
Mộ Hi Mạn ở phía sau mắng.
Mộ Trí Thành và Phạm Quyên Nghiên quay đầu lại thì thấy Mộ Hi Trì, Mộ Hi Mạn và Phạm Hiểu Tình đã xuống xe, Mộ Hi Trì đang đi phía trước, Mộ Hi Mạn nhanh chóng đuổi kịp đánh anh
ta một cái.
Phạm Hiểu Tình kéo Mộ Hi Mạn lại nói:
““Mạn Mạn, đừng làm thế.
”Mộ Trí Thành giả vờ mắng:
“Hi Trì, đừng bắt nạt em gái của con!”
Mộ Hi Trì cầm máy tính cầm tay trong túi, bất mãn lầm bẩm:
“Không phải chỉ lớn hơn em ấy có năm phút thôi sao? Tại sao con phải để ý em ấy làm gì chứ?”
Sau đó xoay người đi về phía Phạm Quyên Nghiên, bố anh ta lúc nào cũng thiên vị em gái, chỉ có mẹ là tốt nhất.
Phạm Quyên Nghiên nhìn con trai đẹp trai cao hơn mình một cái đầu, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Cả MộHi Trì và Mộ Hi Mạn đều thừa hưởng gen tốt của nhà họ Mộ, anh tuấn bất phàm, Mộ Hi Mạn và anh trai lớn lên rất giống nhau, chỉ là cô ta thấp hơn anh trai của mình một cái đầu. Khi lớn lên gương mặt Hi Trì càng có nét anh tuấn, nhưng trên mặt Hi Mạn cũng có một khí chất anh hùng hiếm thấy ở các cô gái. Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, xung quanh Mộ Hi Mạn luôn có rất nhiều người theo đuổi, và cô ta đần hình thành phát triển một tính khí cao ngạo không chút bụi băm.
Hai người họ đều trông không giống Phạm Quyên Nghiên, nhưng khi đứng cạnh Mộ Hi Mạn, Phạm Hiểu Tình nhỏ nhắn càng giống con gái Phạm Quyên Nghiên hơn. Người ta thường hay nói cháu gái giống dì, trong nhà họ Phạm, câu nói này đã được minh chứng một cách hoàn hảo.
Phạm Hiểu Tình lớn lên với dì từ khi còn nhỏ, cô ta cũng rất yêu quý hai anh chị em sinh đôi của nhà họ Mộ.
Mộ Hi Mạn chạy đến và nắm lấy cánh tay còn lại của bố mình, bïu môi nói:
“Bố, anh ba lúc nào cũng bắt nạt con.”
Phạm Thừa Nghiệp và Cao An Tình cũng, xuống xe, vừa đi vừa nhìn khuôn viên trong biệt thự.
Phạm Thừa Nghiệp nói với Mộ Trí Thành:
“Vẫn là Hi Thần có triển vọng. Thật không. ngờ rằng thằng nhóc vô dụng năm đó lại có ngày ôm nay. Biệt thự này thực sự không tồi.”
Mộ Trí Thành chế nhạo:
“Không phải còn có ông ngoại nó giúp đỡ sao? Nếu không làm sao nó có thể phát triển được như vậy chứ?”
Cao An Tình nhìn Phạm Quyên Nghiên cười nói:
Chị xem, vẫn là có hai đứa con thì tốt hơn.
một đứa, hai đứa luôn có bạn đồng hành, Hiểu Tình từ nhỏ đã thích chơi với hai đứa nhỏ nhà cÌ đánh đánh nháo nháo khiến không khí trong nhà náo nhiệt hẳn.”
Phạm Quyên Nghiên nhìn mấy đứa con cười
" Lần này ba đứa nó vẫn ở bên nhau, thật tốt!”
Bước vào phòng khách, bà Trương mang trà lên cho mọi người
Ngay khi nghe tin Mộ Hi Thần vẫn chưa quay lại, Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn lập tức kéo Phạm Hiểu Tình lên lầu xuống lầu, la hét hết lần này đến lần khác.
Phạm Quyên Nghiên cười lắc đầu và nói với Cao An Tình:
“Chị vẫn thích tính khí của Hiểu Tình. Nhìn Hi Trì và Hi Mạn xem, đã sắp vào đại học rồi mà vẫn còn trẻ con, làm ẩm ï như vậy.”
Cao An Tình cười và nói:
“Tiểu Tình quá nhút nhát, em còn sợ rằng nó quen được cưng chiều, đây là cháu gái của chị, chị phải dạy đỗ nó thật tốt, nó không thể học hết mọi thứ từ đì, chỉ cần được một nửa khả năng của dì thôi thì vợ chồng em cũng yên tâm rồi, đúng không?"
Phạm Quyên Nghiên rất hài lòng với lời khen của An Tình, mỉm cười lấy một quả cam đặt vào tay Cao An Tình.
Sắc mặt Mộ Trí Thành có chút khó coi, ông. cầm điện thoại định gọi cho Mộ Hi Thần:
“Đã báo với nó là hôm nay chúng ta tới, vậy mà vẫn không thấy nó đợi ở nhà.”
Phạm Quyên Nghiên ngăn ông lại nhẹ nhàng, nói:
“Anh vội cái gì chứ? Hi Thần bây giờ đã là chủ tịch của RS, là vị trí then chốt quan trọng hơn chúng ta rất nhiều, làm sao nó có thể nhàn rỗi như chúng ta chứ?”
Sắc mặt của Mộ Trí Thành thậm chí còn tệ hơn:
"Tôi là bố của nó, làm giám đốc thì không, xemai ra gì sao? Nó có còn đặt bố nó vào mắt không? Nó dám coi thường tôi, xem tôi dạy dỗ nó như thế nào!”
Trong nhà họ Mộ, ông luôn có cảm giác bản thân không có địa vị, xét về năng lực, trước kia ông không bằng anh trai, sau này không bằng, cháu trai, bây giờ ngay cả con trai cũng tốt hơn ông, ông ngoại dạy dỗ người khác đều hơn ông rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook