Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
-
C40: Chuyển nhà
40Chuyển nhà
Mộ Hi Thần để Tống Vân Khanh ở nhà thu đọn đồ đạc, nhà của cô nên cô nhất định phải tự mình sắp xếp thật tốt.
Anh vừa đi đến cạnh xe của mình thì tiếng, chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình anh không khỏi nhíu mày:
“BốI”
““Ừm, ngày mai bố và đì Quyên đưa Hi Trì Và Hi Mạn đến chỗ nào của con?”
Giọng Mộ Trí Thành cố ý tỏ ra vẻ uy nghiêm nhưng lại có chút mất tự nhiên.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mộ Hi Thần càng cau mày chặt hơn.
“Ai đa, không phải Hi Trì và Hi Mạn đều đã đỗ đại học M rồi sao, còn có Hiểu Tinh em họ nhà cậu của con cũng thi đậu rồi, tuần sau sẽ khai giảng, chúng ta dự định ngày mai sẽ đến đó, vừa hay lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, con đã rất lâu chưa về nhà rồi.”
Lời Mộ Trí Thành nói rất trôi chảy, có thể thấy ông đã chuẩn bị sẵn mấy lời này từ trước rồi.
Ánh mắt Mộ Hi Thần trở nên lạnh lùng.
Cậu? Anh không có người cậu nào, mục đích của Phạm Quyên Nghiên là gì đây?
Muốn vào sống trong nhà của anh sao?
Tốt lắm, cứ tới đây thử xem!
Anh quay đầu nhìn lại căn nhà ở phía sau, vừa khéo, anh cũng có lý do chính đáng để giới thiệu cô vợ nhỏ của mình rồi.
Bọn họ đã hết kiên nhẫn rồi sao? Cuối cùng, cũng chậm rãi vươn tay ra?
“Hi Thần, anh có nghe không? Anh rất bận sao? Gọi điện thoại cũng không thèm để ý? Hay là anh không hoan nghênh chúng tôi? Không muốn chúng tôi đến ở chung với anh?”
Thanh âm Mộ Trí Thành ẩn chứa tức giận không hài lòng.
“Các người cũng đã quyết định tới đây rồi, đây chỉ là thông báo cho tôi biết mà thôi, lại còn hỏi có hoan nghênh hay không, nguyện ý hay không, nguyện ý, chẳng phải một chút thành ý cũng, không có sao?”
Mộ Hi Thân nhàn nhạt nói, giọng điệu không, nghe ra chút tâm tình nào.
“Con...”
Mộ Trí Thành nghẹn không nói nên lời.
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng tắt điện thoại, chuyện gì đến ắt sẽ đến, vậy cứ để nó đến đi, dù sao anh cũng không còn là cậu bé khờ khạo năm xưa nữa rồi.
Tống Vân Khanh sắp xếp đồ đạc trong nhà vào.từng phòng riêng, đọn đẹp lại căn nhà vốn đã sạch sẽ rồi, sau đó cô ngồi trên tấm thảm ở cửa sổ lớn nhìn vào căn nhà lần nữa, tâm trạng đột nhiên được cải thiện rất nhiều.
Đây là nơi trú ẩn của cô, trên giấy chứng nhận có tên cô ở trên đó.
Mộ Hi Thần nói đúng, sau này khi có tiền, cô có thể trả lại tiển nhà cho anh, nhưng hiện tại cô đã ứng trước một phần để có chỗ ở cho mình.
Trong năm tới cô sẽ làm việc chăm chỉ, chuẩn bị kỹ lưỡng luận án tốt nghiệp, sau đó nhờ Tô Mạn Nhiên giới thiệu một công việc bán thời gian, sau khi tốt nghiệp nhất định có thể kiếm đủ tiền để ra nước ngoài.
Nhà họ Thẩm sau này sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với cô nữa, không sao, gông cùm nặng nề như vậy không bằng hiện tại ở một mình rất tốt.
Chuông điện thoại vang lên, Tống Vân Khanh đi chân trần chạy đến bên bàn cà phê trong phòng. khách nghe điện thoại.
"Xin chào? Mộ Hi Thần."
Giọng nói vui vẻ nhàn nhạt khiến Mộ Hi Thần cười khẽ:
“Vợ, anh là người vô gia cư rồi, vợ có thể nhận anh vào nhà không?"
Tống Vân Khanh là bật cười với vẻ cường điệu trong giọng nói của anh:
“Ngài Mộ tại sao lại vô gia cư rồi? Còn có thể hạ thấp đến mức em phải đưa anh vào nh:
“Ừm, bây giờ bên ngoài gió rất lớn, bà xã nỡ để anh ngủ ngoài đường sao? Nhà của em rất lớn, nếu không tôi làm người hầu cho em để xin một chỗ ở nhé?"
Mộ Hi Thần chỗ nào có chút cảm giác của. người vô gia cư chứ? Tống Vân Khanh cố ý lầm bẩm:
“Vậy em phải thu tiền thuê nhà!”
“Không thành vấn để, vậy vợ mở cửa ải.”
Mộ Hi Thần cười khẽ.
Tống Vân Khanh sửng sốt, chạy tới mở cửa, bị cảnh tượng trước cửa làm cho giật mình.
Một hàng va li cỡ lớn đặt ngay trước cửa. Mộ Hi Thần bình tĩnh đứng bên cạnh cái va li, mỉm cười nhìn cô.
"Anh, anh thật sự đọn nhà đi sao?"
Tống Vân Khanh ngơ ngác hỏi.
Mộ Hi Thần gật đầu, đẩy mấy cái va li vào trong phòng.
Tống Vân Khanh đứng dựa vào tường sững sờ nhìn đống hộp cao bằng nửa người mình, sao có thể có nhiều đồ như vậy?
Mộ Hi Thần nhíu mày, chỉ vào đôi chân trần trắng nõn của cô, không vui nói:
“Em không biết có loại đép gọi là đép lê sao?”
Anh lấy một đôi dép lê từ trên kệ giày ở cửa đưa cho cô mang vào.
Sau khi xỏ chân vào đôi đép đi trong nhà, Tống Vân Khanh nói:
"Dẫm trên sàn rất thoải mái."
"Không được! Trên nền nhà rất lạnh!"
Mộ Hi Thần không thể không phản bác.
Tống Vân Khanh cau mày:
"Anh mang nhiều đồ như vậy, em còn chưa biết nên sắp xếp như thế nào."
Mộ Hi Thần cười nói:
"Anh không cần em động tay vào, chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được."
Vì vậy Tống Vân Khanh nghiêng người nhìn Mộ Hi Thần lấy từng thứ trong hộp ra.
Cô lẽo đẽo đi theo phía sau Mộ Hi Thần, nhìn thấy anh sắp xếp ngăn nắp đồ dùng ở các vị trí khác nhau trong mỗi phòng khiến cô vô cùng kinh ngạc.
"Mộ Hi Thần, còn có cái gì anh không biết làm không?"
Chỉ trong vòng chưa đến một giờ, hơn mười cái hộp lớn đã trống không, trong phòng không có một chút lộn xộn nào, Tống Vân Khanh không. khỏi hỏi với một tiếng thở dài.
Mộ Hi Thần suy nghĩ một chút:
“Đúng là có một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Tống Vân Khanh cảm thấy anh đã hoàn mỹ như thần rồi, còn có cái gì không làm được sao?
"Anh không biết nấu ăn."
Mộ Hi Thần thẳng thắn nói, lại còn coi nó như. một chuyện đương nhiên.
Một nụ cười tươi xuất hiện trên khuôn mặt Tống Vân Khanh, nụ cười này cuối cùng cũng. khiến cô lấy lại được cảm giác tồn tại.
*Vậy bà xã biết nấu sao?”
Mộ Hi Thần nhìn nụ cười thuần khiết của Tống Vân Khanh, thăm đò hỏi một câu.
Tống Vân Khanh gật đầu.
“Vậy tối nay chúng ta ăn cơm ở nhà được không?”
Tống Vân Khanh để nghị.
"Được! Nghe theo sự sắp xếp của vợ."
Mộ Hi Thần rất thích nụ cười trẻ con của Tống. Vân Khanh.
“Vậy chúng ta đi mua nguyên liệu nấu cơm đi. Em đã kiểm tra nhà bếp nhưng không có gì ở đó cả. Chúng ta sẽ cần mua thêm rất nhiều thứ a."
Tống Vân Khanh hưng phấn nói.
Đây là lần đầu tiên Mộ Hi Thần đi siêu thị mua thức ăn.
Anh không hề biết xì đầu là xì đầu, xì đầu nhạt
là xì đầu nhạt, xì đầu đậm là xì đầu đậm, anh cũng không biết trong giấm có dấm gạo, dấm trắng, đấm chín.
Tống Vân Khanh cuối cùng đã tìm ra một lĩnh vực mà Mộ Hi Thần không biết, vui vẻ giảng giải cho Mộ Hi Thần kiến thức khoa học phổ thông, này.
Mộ Hi Thần cưng chiều nhìn Tống Vân Khanh nói đến cao hứng.
Tống Vân Khanh như thế này hoàn toàn khác với Tống Vân Khanh xuất thân trong nhà họ Thẩm..
Anh muốn cô gái của mình mãi mãi giữ được nụ cười vô tư và tâm trạng vui vẻ như vậy!
Đến lúc tính tiền, hai chiếc xe đẩy đã chất đầy đồ, Tống Vân Khanh vốn hay quên nên đang luống cuống không biết phải làm sao, Mộ Hi Thần đứng cạnh thì tràn đầy thích thú, thì thầm vào tai cô:
“Đừng lo lắng, đây là siêu thị của chúng ta, chúng ta không cần phải thanh toán đâu!"
Tống Vân Khanh kinh ngạc nhìn Mộ Hi Thần:
"Anh, còn kinh doanh siêu thị nữa sao?"
Mộ Hi Thần cười
“Nhân tiện anh muốn làm một hệ sinh thái thôi.”
Nhân tiện? Chuỗi siêu thị này là chuỗi lớn nhất của thành phố M, cũng là nơi có nhiều gian hàng nhất, nhưng anh lại nói chỉ tiện tay làm?
Nhìn giám đốc siêu thị dẫn theo nhân viên đi đóng gói đồ đạc trên hai chiếc xe đẩy, cung kính hỏi Mộ Hi Thần địa chỉ giao hàng, sau đó phái người đưa họ về nhà, Tống Vân Khanh có chút cảm giác không nói nên lời.
Một người quản lý siêu thị được sắp xếp tới, lúc này Mộ Hi Thần ôm lấy Tống Vân Khanh hỏi:
"Làm sao vậy? Bà xã?"
Mộ Hi Thần bật cười, Tống Vân Khanh như thế này thật đáng yêu.
Ngồi ở ghế phụ lái, Tống Vân Khanh nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần hỏi.
Mộ Hi Thần, anh giàu như vậy, vốn dĩ anh không cần quan tâm đến chút tài sản thừa kế sau. này em sẽ nhận được."
Mộ Hi Thần Hi Thần thắt dây an toàn cho cô, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt mà chiều chuộng.
“*Vậy tại sao em lại đồng ý lấy anh?”
Tống Vân Khanh tràn đầy khó hiểu.
Biệt thự của Mộ Hi Thần, gara ô tô của anh, chuỗi siêu thị khổng lồ và cả RS nữa, bất kể là thứ. gì cũng đều không thể so sánh với nhà họ Thẩm.
Nhưng ngay từ đầu khi cô liệt kê các điều kiện, anh đã đồng ý cưới cô mà không chút do. dự.
Thân thể cao gầy của Mộ Hi Thần áp vào. người cô, đôi môi đỏ mọng hơi mím của cô dán vào một bên mặt anh.
"Tay anh đỡ sau đầu cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào con ngươi trong veo của cô:
“Ngốc, đương nhiên là bởi vì anh yêu em!”
Anh dùng đôi môi căng mọng gợi cảm hôn lên môi cô.
Trong đầu của Tống Vân Khanh như nổ tung " bùm” một tiếng.
Anh nói, anh yêu cô!
Vệ Tử Kiệt chưa từng nói yêu cô.
Có lẽ bởi vì đối với hắn mà nói, cô chỉ là mục tiêu của hắn, không cần phải phí lời như vậy.
Và khi đó cô từng nghĩ rằng cô yêu Vệ Tử Kiệt, nhưng cô chưa bao giờ nói lời yêu đó.
Từ đó đối với cô như nặng nghìn cân, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nói điều đó với bất kỳ ai.
Những chàng trai theo đuổi cô trước đây từng. nói:
Vân Khanh, anh thích em!"
Vân Khanh, anh yêu em!"
Nhưng Tống Vân Khanh chưa bao giờ coi trọng điều đó, lời những người đó nói quá nhẹ nhàng, nên cô chưa bao giờ tỏ ra quan tâm.
Nhưng những gì Mộ Hi Thần vừa nói lại khiến cô cảm thấy choáng váng ngay lập tức.
Lỗ hổng trong trái tim cô như được lấp đầy bởi một thứ gì đó, nó tê dại, không đau, nhưng lại khiến cô muốn khóc.
Những gì hai người mua sắp chuyển tới nhà
Dưới sự chỉ huy của Tống Vân Khanh, Mộ Hi Thần dọn đẹp từng thứ một, căn bếp lại chật ních như ở nhà.
Tống Vân Khanh thay một cái tạp đề mới mua, sau đó đẩy Mộ Hi Thần ra ngoài:
"Được rồi, hiện tại anh không còn việc gì nữa, em đi làm cơm, nấu xong em sẽ gọi anh.”
Mộ Hi Thần ôm cô trộm hôn một cái, sao anh. có thể rời đi được chứ? Anh trực tiếp chuyển. laptop đến quầy bar trong bếp, vừa nhìn cô vợ nhỏ của mình n vừa đọc tài liệu.
Tống Vân Khanh đành phải để anh ngồi đó, dù sao cũng là bếp mở, anh cũng không gây cản trở đến cô.
Nhìn cô vợ nhỏ khéo léo rửa rau và thái rau, còn nghe tiếng xì xào khí cho rau vào chảo đầu, Mộ Hi Thần không tập trung đọc tài liệu nổi nữa, ngay cả chuyện Mộ Trí Thành xuất hiện cũng không kích động được lòng anh nữa rồi.
Đây là cuộc sống mà anh mong muốn, cùng.
với cô thành một gia đình, như vậy là tốt rồi!
Tống Vân Khanh nấu bốn món, hai thịt hai rau, một món canh đơn giản, đưa bát cơm và đũa cho Mộ Hi Thần, tâm tình cực kỳ vui vẻ:
- Mộ Hi Thần, anh có muốn nếm thử không?"
Cô đã có gia đình và trưởng thành rất nhiều, lần đầu tiên ở nhà nấu một bữa cơm ngon mà tâm. trạng lại vui vẻ đến vậy, lần này không chỉ đơn giản là vì muốn no bụng nữa, mà một phần còn vì lưu luyến cảm giác này.
Ánh sáng ấm áp từ ánh đèn trên bàn khiến Mộ Hi Thần càng thêm đẹp trai, Tống Vân Khanh cảm thấy ăn bữa cơm trước mặt cũng là một. chuyện vui vẻ.
Mộ Hi Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mở to hai mắt nhìn cô.
“Ăn ngon không?”
Tống Vân Khanh nghiêng đầu hỏi.
Tay trái Mộ Hi Thần giơ ngón tay cái, tay phải vươn đũa gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng, mơ hồ nói:
"Ngon, ngon."
Hắn gật đầu liên tục.
Tống Vân Khanh cười thành tiếng:
“Vậy thì ăn từ từ thôi, không ai giành của anh. đâu.”
Cô đặt bát canh vào tay anh:
“Ăn từ từ thôi!”
Tống Vân Khanh tự mình bưng một chén bát cơm, chậm rãi ăn, vừa nhìn Mộ Hi Thần ăn ngấu nghiến, trong lòng lại thấy vui sướng khó tả.
Dưới ánh đèn như vậy, khung cảnh đột nhiên cho cô cảm giác hạnh phúc, nếu như kiếp này được ở bên cạnh anh thì thật tốt.
Nhìn bốn cái đĩa trống rỗng và bát canh thấy đáy, Mộ Hi Thần đặt tay lên bụng thoải mái thở đài một hơi:
"Bà xã, em thật khiến anh kinh ngạc, em đúng là bảo bối của anh. Đây là bữa ăn ngon nhất màanh ăn khi lớn lên tới giờ. Nhất định không được để cho Mạnh Ngọc biết em nấu ăn ngon như vậy."
Tống Vân Khanh bối rối, nhưng nghĩ tới Mạnh Ngọc cũng không có cơ hội nếm thử món ăn cô nấu, vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.
Nhưng cô tò mò hỏi.
“Nhìn anh ăn thế này không giống tổng giám đốc RS lịch lãm, mà giống một tên du côn đầu đường xó chợ, kiểu thiếu gia du côn muốn gia nhập thế giới ngầm nhưng không có dũng khí ấy. Có chút đáng yêu."
Mộ Hi Thần dừng tay đang cầm bát canh, trên môi nở một nụ cười tự giễu:
"Anh vốn đĩ là một tên côn đồ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook