“Còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Đến bệnh viện mau. Đứa trẻ nhất định không được có chuyện.” Đinh Linh Linh hốt hoảng, tiền quan trọng nhưng cháu đích tôn tương lai còn quan trọng hơn.
Mộ Hi Thần lấy tay che miệng, cười khẽ: Như thế nào, trước tình hình như vậy, ngài Thẩm còn muốn gả con gái ruột của mình đến một gia đình như này, không biết có mưu đồ gì với nhà họ vệ?"
Chỉ một câu nói nhưng không khỏi khiến những người có mặt ở đây biến sắc.
Nhưng vẻ mặt của Thẩm Nghị vẫn thâm trầm không đổi.
Việc gả Tống Vân Khanh cho Vệ Tử Kiệt đơn. giản là vì lợi ích của cả hai bên gia đình, nhưng nay Mộ Hi Thần cũng nguyện ý cưới Vân Khanh, vậy không phải sẽ trở thành con rể của ông ta sao, lại có thêm tập đoàn quốc tế RS làm hậu thuần.
Một trăm bất động sản Sáng Nguyên cũng
không đáng giá bằng Quốc tế RS, giữa giao tình. nhiều năm với lợi ích, cái nào quan trọng hơn?
Nên chọn như thế ào? Thẩm Nghị là một doanh nhân, ông ta biết rõ mình muốn gì.
Mà tất cả điều này, Mộ Hi Thần đều biết rõ, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Tống Vân Khanh: “ Nhóc con, đi không?”
Ánh mắt Tống Vân Khanh đang đặt trên người Vệ Tử Kiệt thu hồi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cô đi đến trước mộ của ông ngoại và mẹ, lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau sạch di ảnh của hai người.
Nhỏ giọng nói: “Ông ngoại, mẹ thực xin lỗi, con chia tay với Vệ Tử Kiệt, chúng con không thể kết hôn được.”
Tống Vân Khanh đưa tay lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình, nước mắt lăn dài: “Mẹ, con nghe theo lời của mẹ, gặp chuyện luôn nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ, con đến bước đường cùng rồi con mới hai hai tuổi, còn cách hai lăm tuổi mọi người kỳ vọng rất xa, năng lực con có hạn không thể tiếp quản công ty được.”
“Ông ngoại, mẹ, con vốn nghĩ chờ đến khi
mình kết hôn, mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng hiện tại.”
Tống Vân Khanh che miền lại, ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng, bờ vai run rẩy, cô quỳ trước bia mộ, khóc nấc lên.
Từ sau khi mẹ qua đời, cô đã học được cách chịu đựng và im lặng sau mỗi lần đau khổ.
Cô biết bố không thích mình, mẹ kế cùng em. gái thì chán ghét, lớn lên trong chính ngôi nhà mà mình không thuộc về, cô luôn nói với chính ju đựng, đợi cho đến khi kết hôn cùng Vệ Tử Kiệt, có thể rời khỏi căn nhà này. rồi.
Khi bố nói tới chuyện đính hôn cùng Vệ Tử ệt, trái tìm cô vui sướng nhảy nhót, đính hôn trước, chờ sang năm tốt nghiệp đại học, bọn họ
liền kết hôn, chờ khi kết hôn xong rồi tốt nghiệp, phía trước chắc chắn là trời cao biển rộng.
Vệ Tử Kiệt là người đàn ông cô ái mộ, hơn nữa cô cũng tin tưởng vào mối hôn sự ông ngoại cùng. mẹ chọn lựa nhất định là tốt nhất.
Vệ Tử Kiệt chính là thần hộ mệnh mà ông ngoại và mẹ đã cất công chọn lựa cho cô.
Khi cô còn nhỏ, anh trai Tử Kiệt luôn kiên nhẫn ở bên cô, đối xử với cô vô cùng tốt.
Lúc 8 tuổi, ông ngoại qua đời.
Lúc 10 tuổi, mẹ cũng đi rồi.
Thế giới của cô kể từ đó cũng không còn màu. sắc gì nữa.
Nhưng cô nhớ rất rõ, Vệ Tử Kiệt hôm ấy đã kéo lấy tay mình: “Vân Khanh, em ngoan ngoan ở nhà, chờ đến khi trưởng thành anh sẽ đến cười em về.”
Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mấy năm nay, toàn bộ tâm tư của cô cũng đặt lên người Vệ Tử Kiệt, cẩn thận gìn giữ mối quan hệ này, quý trọng từng phút giây gặp nhau ngắn ngủi, cố gắng trở nên xứng với Vệ Tử Kiệt, cũng vì anh ta mà thay đổi bản thân.
Nhẫn nhục chịu đựng mọi lời mỉa mai, chế nhạo, cười cợt của Thẩm Nhã Văn và Vệ Tử Mỹ.
Cô tin tưởng, những điều này đều sẽ trở thành. quá khứ, đợi đến khi mình cùng Vệ Tử Kiệt kết hôn mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Chính vì vậy cùng Vệ Tử Kiệt kết hôn trở thành động lực và đũng khí khiến cô phấn đấu
mấy năm nay, đồng thời cũng là mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời.
Tất cả mọi chuyện cô nghĩ đến trong tương lai đều được diễn ra sau khi kết hôn với Vệ Tử Kiệt.
Bởi vì cô tin rằng, chỉ khi kết hôn với Vệ Tử Kiệt, mọi thứ hết thảy đều được thay đổi, một chương mới của cuộc đời sẽ mở ra.
Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.
Khi bị phạt phải ở một mình trong căn phòng. tối, phải chịu đói chịu khát hay khi gặp phải khó khăn, chỉ cần nghĩ đến tương lai rồi sẽ tươi đẹp như vậy, cô liền có dũng khí để sống tiếp.
Nhưng hiện giờ, tất cả đã tan biến!
Ngày đó.. Thế giới tươi đẹp mà cô hằng đêm mong ước đã sụp đổ, vỡ vụn thành từng mảnh.
ẽ không bao giờ xuất hiện được.
Điều này giống như trái tim cô bị xé toạc ra chỉ để lại một lỗ nhỏ ở giữa đang rỉ máu, đau đến tận cùng.
Một lúc lâu sau, Tống Vân Khanh ngẩng đầu lên, lấy tay lau sạch nước mắt: “Ông ngoại, mẹ, từ
nay con sẽ tự suy nghĩ cho chính mình, chỉ cần còn sống một ngày, con nhất định cố gắng không khiến hai người thất vọng!”
Trời chưa sụp xuống, người vẫn còn ở đây, mọi chuyện tiếp theo đều có cách giải quyết.
Thời điểm Tống Vân Khanh bước ra khỏi nghĩa trang, mặt trời đã khuất bóng.
Mà xe của Mộ Hi Thần vẫn đứng yên chờ ở cửa khiến Tống Vân Khanh sửng sốt, vừa thấy cô tới anh đã bước xuống xe, nhẹ nhàng tiến tới mở cửa, “Tống Vân Khanh cúi đầu nói một tiền: “Cảm ơn.” Rồi ngồi vào trong xe.
Mộ Hi Thần vừa lên xe đã quay đầu nhìn Tống, Vân Khanh, ánh mắt cùng đầu mũi của cô đều đã đỏ ủng lên, trông vô cùng đau đón mệt mị
“Giúp em tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.” Mộ Hi Thần mở miệng.
Tống Vân Khanh lắc lắc đầu, tránh được một hôm không tránh được cả đời, điều gì nên phải đối mặt, có trốn cũng không trốn được.
“Ngài Mộ, hôm nay rất cảm ơn anh đã giúp. tôi.” Tống Vân Khanh lên tiếng, giọng mũi rất nặng.
Mộ Hi Thần khởi động xe, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Có thể phiền anh đưa tôi về nhà được không? ”Tống Vân Khanh nhỏ giọng hỏi.
Sau khi hỏi địa chỉ, anh không tiếp tục nói nữa.
Còn Tống Vân Khanh dựa mình vào cửa sổ, nhắm mắt lại, cũng không nói gì thêm.
Lúc này trong nhà họ Thẩm, Thẩm Nghị, Ngô Mạn Lệ cùng Thẩm Nhã Văn đang đồi trên sofa, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Thẩm Nhã Văn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này: “Bố, bố không được để chị gả cho ngài Mộ."
Trên đường trở về nhà, Thẩm Nghị đã suy nghĩ chuyện này cả buổi, gả Tống Vân Khanh choMộ Hi Thần đối với ông ta mà nói không hề có hại, nhưng chuyện này đến quá nhanh khiến ông ta cảm thấy không được hợp lý lắm, vừa nghe lời này của Thẩm Nhã Văn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn con gái hỏi.
“Vì sao không được?” Thẩm Nghị hỏi.
Thẩm Nhã Văn nghe được câu này trợn trừng.
mắt, nói không nên lời, cũng không thể trực tiếp. nói mình muốn gả cho ngài Mộ
Cô ta nhìn về phía Ngô Mạn Lệ như cầu cứu.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Ngô Mạn Lệ rót cho Thẩm Nghị một tách trà, chậm rãi nói: “Vân Khanh cùng Tử Kiệt đã có hôn sự từ trước, chuyện này ai cũng biết, hiện giờ lại cùng chuyện này gả đến nhà họ Mộ bên kia, chuyện này nhìn thế nào cũng không được tốt đúng không? Người nhà họ Mộ liệu có vì chuyện này mà coi thường con bé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook