Lúc ngủ cô có thói quen cuộn tròn mình như quả bóng nhỏ, mỗi lần nhìn thấy bộ đáng này của cô trong lòng anh lại có cảm giác đau nhói.

Trong những ngày chung sống này thỉnh thoảng anh có thể cảm nhận được sự thư thái của cô, trong lòng cô cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận anh, như khi đang ngủ cô sẽ vô thức tìm kiếm hơi ấm từ anh mà dựa vào.

Chỉ có điều cô không hề nhắc đến quá khứ của mình, càng không hề nhắc đến những chuyện xảy ra năm mười hai tuổi, giống như cô không hề có ký ức đó.

Vân Khanh, anh nhất định sẽ chữa lành những vết thương của em, cũng bảo hộ em khỏi bất cứ tổn thương nào.

Thẩm Nhã Văn nhìn Tống Vân Khanh bước vào cửa, trong lòng cô ta bừng bừng lửa giận.

Tống Vân Khanh mặc một chiếc váy dài đến. đầu gối màu trắng và một chiếc áo khoác đệt kim mỏng màu hồng nhạt mẫu mới ra năm nay. Thẩm Nhã Văn đã nhìn thấy nó trong một cửa hàng thời trang cao cấp, cô ta vừa nhìn qua đã vô cùng yêu. thích chiếu áo này, nhưng tiếc rằng quản lý cửa hàng nói rằng nó đã có người đặt mua trước rồi, Thẩm Nhã Văn chỉ có thể ghen tị nhìn chiếc áo được gói lại gửi đ.

Nhưng không ngờ người mặc chiếc áo này lại là Tống Vân Khanh, một Tống Vân Khanh trước nay chỉ mặc những bộ quần áo bình thường, nhất như cô ta dựa vào đâu mà được Mộ Hi Thần cưng chiều như vậy?

Tống Vân Khanh thấy chỉ có một mình cô ta, có chút cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng:

*Tôi tới lấy đồ.”

Dứt lời liền đi lên lầu.

“Đứng lại!”

Thẩm Nhã Văn lạnh lùng ngăn cô lại.

Tống Vân Khanh đứng trên bậc thang chậm. rãi quay người nhìn cô ta, chờ đợi cô ta nói tiếp.

Loại ánh mắt bình thản thờ ơ kia khiến cho Thẩm Nhã Văn cực kỳ khó chịu.

Mấy năm nay bọn họ là kẻ thù của nhau, nhưng cũng là người hiểu đối phương nhất.

Tống Vân Khanh trước mặt người khác luôn giữ bộ đáng im lặng, không nói những lời không nên nói, cô luôn tỏ ra phục tùng, điều này cũng là cho Thẩm Nhã Văn mặt mũi.

Những ai từng tiếp xúc qua với nhà họ Thẩm. đều biết đại tiểu thư nhà họ Thẩm rất được cưng, chiều, hoàn toàn không thể so sánh với sự đoan trang dịu đàng của nhị tiểu thư.

Còn sau lưng người khác, Thẩm Nhã Văn luôn thích thú nhìn Tống Vân Khanh bị người khác bắt nạt, bộ đạng khóc lóc chật vật của Tống Vân Khanh khiến Thẩm Nhã Văn cảm thấy hả hê.

Nhưng bắt đầu từ khi nào cô lại không còn khóc nữa rồi

Hiện tại Tống Vân Khanh lại đám dùng ánh mắt thờ ơ như vậy nhìn cô ta?

Đúng, từ sau khi đính hôn, Tống Vân Khanh đã bắt đầu phản kháng lại bọn họ rồi.

“Hôm nay tại sao người này lại xuất hiệ đây? Ngài Mộ đâu?”

Thẩm Nhã Văn không muốn loại chuyện này lại xảy ra ở trường.

Tống Vân Khanh nhìn cô ta:

“Không phải cô muốn tôi quay lại lấy đồ sao? Anh ấy rất bận, mấy chuyện vặt vãnh này không. cần làm phiền tới anh ấy.”

Thẩm Nhã Văn cười lạnh.

“Ồ, có phải cô thật sự coi mình là bà Mộ rồi không? Cô tưởng rằng chỉ cần mặc một bộ quần áo giá mười hai vặn lên người thì cô nghiễm nhiên liền trở thành bà Mộ sao?”


Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh sửng sốt, nhìn bộ quần áo trên người mình, cô vốn không chú ý bộ quần áo này giá bao nhiêu, chỉ là nhìn rất đẹp nên tiện tay mặc vào, có điều bộ quần áo nãy rất vừa vặn với cô nên cô cũng rất thích nó.

Cô hầu như ít khi nào đi mua sắm, cũng. không biết giá những bộ quần áo và phụ kiện cao cấp bên ngoài. Không ngờ chỉ là một chiếc váy. khiêm tốn trong tủ đồ lại đắt như vậy, vậy chắc những bộ còn lại giá cũng không hề rẻ đi?

Nhìn ánh mắt tức giận như muốn tóe lửa của Thẩm Nhã Văn, cô đột nhiên cười một tiếng.

"Tôi không cần phải giả vờ, tôi vốn đĩ chính là bà Mộ.”

“ỔI Đừng tự đát vàng lên mặt mình, ngài Mộ sẽ cưới cô sao? Cô đừng có mơ. Cô cho rằng dựa vào điều kiện của cô mà có thể gây ấn tượng với ngài Mộ? Đừng tự lừa bản thân mình nữa. Cô xứng, được kết hôn với ngài Mộ sao? Soi gương nhìn lại bộ đáng ngốc nghếch của chính mình đi!”

“Thẩm Nhã Văn tức giận mắng Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh xoay người đi lên lầu.

“Tống Vân Khanh! Cô đứng lại!”

Thẩm Nhã Văn lao lên lầu đuổi theo cô.

Tống Vân Khanh không quan tâm đến cô ta, đi thẳng về phòng của mình.

Thẩm Nhã Văn kéo cánh tay của Tống Vân Khanh từ phía sau, Tống Vân Khanh hất tay cô ta ra.

“Thẩm Nhã Văn, tôi không muốn tranh cãi vô ích với côi”

“A, hiện tại bước chân vào nhà giàu thì lá gan cũng lớn rồi sao, dám dùng thái độ này để nói chuyện! Nói cho cô biết, đây là nhà họ Thẩm, tôi mới là người quyết định ở đây, nếu tôi không cho. phép, cô không được lấy bất cứ thứ gì ở đây!”

Thẩm Nhã Văn chặn trước cửa phòng.

Tống Vân Khanh nhìn cô ta:

“Cô muốn thế nào?”

Thẩm Nhã Văn cười lạnh.

“Nếu như cô muốn lấy đồ đi, cô phải đáp ứng hai điều kiện của tôi.”

Tống Vân Khanh liếc cô ta một cái, im lặng. xoay người đi ra ngoài.

Tống Vân Khanh!”

Thẩm Nhã Văn sửng sốt, không ngờ rằng. Tống Vân Khanh lại bỏ đi như vậy.

“Thẩm Nhã Văn, đừng thương lượng điều kiện với tôi nữa!”

Tống Vân Khang lạnh lùng nói, cô không có tâm trạng tranh giành với mấy người bọn họ, tư trang của cô có thể liên hệ mẹ Tống, khi nào bọn họ đem đồ của cô vứt đi thì cô tới bên ngoài lấy lại cũng được.

Vừa đi tới cầu thang, đa đầu truyền đến đau nhói, Tống Vân Khanh ôm đầu kêu lên một tiếng.

" A!"

Thẩm Nhã Văn nắm láy tóc cô kéo mạnh.


“Tống Vân Khanh! Tôi còn chưa nói xong, ai cho phép cô đi?!”

Tống Vân Khanh một tay giữ tóc của mình để ngăn Thẩm Nhã Văn kéo mạnh, tay còn lại kéo lấy tay Thẩm Nhã Văn cắn xuống.

" A!"

Thẩm Nhã Văn hét lên một tiếng, thả tóc Tống Vân Khanh ra, dùng tay che cánh tay của mình lại.

“Tống Vân Khanh! Cô dám cắn tôi?”

"Thẩm Nhã Văn không đám tin nhìn Tống Vân Khanh trước mặt.

Tống Vân Khanh tự vuốt tóc mình, cũng hung. hăng nhìn Thẩm Nhã Văn. Đây là lần thứ hai từ khi trưởng thành đến bây giờ cô làm vậy với Thẩm. Nhã Văn.

“Tống Vân Khanh, con đang làm cái gì?”

Một tiếng rống truyền đến từ phía sau.

Tống Vân Khanh vừa quay đầu nhìn lại, lập tức một cái tát giáng mạnh vào má cô.

Tống Vân Khanh bị đẩy mạnh khiến đầu cô đập vào bức tường ở hành lang, má trái vừa đau vừa nóng rát, sau đó tê đại, trong giây lát cô cảm nhận được vị mẫn mặn lẫn mùi máu tanh nồng. đậm trong miệng. Cô cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt nhìn Thẩm Nghị.

Đây là cha ruột của cô, không thèm nghe cô nói, đã tát cô một cái, một cái tát thẳng vào má.

Bây giờ ông còn đang ôm Thẩm Nhã Văn vào. lòng hỏi han.

“Nhã Văn, con có sao không?”

“Bố, chị ta cắn con! Bố xem đi, ở đây còn xuất. hiện cả dấu răng nữa!”

Vẻ đau lòng của Thẩm Nghị còn hiện rõ trên mặt, ông trừng mắt nhìn Tống Vân Khanh.

“Tại sao mày cắn Nhã Văn? Chuyện như vậy. mà mày cũng đám làm? Giáo dưỡng của mày đâu? Sách vở cũng không dạy nổi loại người như mày. sao? Nó là em gái mày! Loại chuyện này mà mày. cũng không biết sao.”

Tống Vân Khanh đưa tay che mặt, nhìn hai cha con trước mặt, cảm giác đau nhói trong tim lại ùa về.

Từng câu của Thẩm Nghị như đâm vào tim cô, dù cô có mạnh mẽ đến đâu cô cũng có lúc rơi nước mắt.

“Bố, con có phải con gái của bố không?”

"Thẩm Nghị sững người, tức giận nói.

“Mày đang nói bậy bạ cái gì?”

“Ai đa, lời của đại tiểu thư có ý gì chứ?”

Ngô Mạn Lệ không biết từ lúc nào đã đứng ở cầu thang.

Tống Vân Khanh không nhìn bà, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Nghị nói.


"Bố, bố nói cô ta là em gái của con, vậy cô ta có bao giờ con là chị gái của cô ta không? Con cắn cô ta là sai, vậy cô ta đánh con là đúng sao?”

Thẩm Nghị nghẹn lời, mạnh mẽ nói.

“Mày là chị, chuyện gì cũng phải nhường nhịn em gái, hơn nữa em gái mày còn nhỏ, mày. nhường nó chút đạo lý này mày cũng không hiểu sao?”

Tống Vân Khanh bướng bỉnh nhìn Thẩm Nghị:

“Bố, bố muốn con ở trước mặt em gái bị đánh mà cũng không được lên tiếng sao? Mẹ con mất sớm, vẫn chưa dạy con đạo lý như vậy.”

Tống Vân Khanh chỉ cảm thấy toàn thân phát run, bọn họ muốn khi đễ người khác đến mức nào mới vừa lòng đây?

“Ai đa, đại tiểu thư, cô trèo cao rồi nên mới phát ngôn ngông cuồng như vậy sao, lời như vậy cũng dám nói, ngay cả bố ruột cũng dám cãi đây là muốn nói tôi là mẹ kế nên không có trách nhiệm sao? Biết cô là chủ nhân tương lai của tập đoàn truyền thông nhà họ Tống, tôi nào dám dạy đỗ cô chứ!”

Thanh âm của Ngô Mạn Lệ từng câu từng chữ như đao khoét vào trái tìm của Thẩm Nghị.

“Tống Vân Khanh! Mau xin lỗi em gái của mày đi Hôm nay em gái mày muốn yêu cầu gì mày cũng phải đáp ứng! Bằng không đừng trách tao không khách khí với mày!”

Sắc mặt Thẩm Nghị lạnh lùng nói.

Tống Vân Khanh lạnh lùng nhìn ba người nhà bọn họ, nhìn lại chính mình cái gì cũng không phải, gia đình này không có chỗ cho cô, một chỗ đặt chân cũng không có. Thẩm Nhã Văn lập tức lấy lại tỉnh thần, không, nép vào vòng tay của Thẩm Nghị nữa, duyên đáng.

đứng trước mặt Tống Vân Khanh kiêu ngạo hất cằm.

“Tống Vân Khanh, cô muốn lấy đồ ra khỏi nhà sao? Được thôi, đáp ứng tôi hai điều kiện. Thứ nhất, nhanh chóng rời khỏi Mộ Hi Thần, thậm chí hai người có kết hôn rồi cũng lập tức rời đi”

Thẩm Nhã Văn lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng.

“Thứ hai, hãy ký vào thỏa thuận này, đồng ý chuyển cổ phần của cô ở tập đoàn truyền thông

sang cho bố, đồng thời giao toàn bộ tài sản thừa kế sang cho bố để giữ an toàn, sau khi ký xong cô có thể lấy đồ của mình rời đi.”

Tống Vân Khanh nhìn hợp đồng trước mặt, sau đó nhìn Thẩm Nhã Văn đang dương dương tự đắc.

Cô nhìn Thẩm Nghị, đúng như cô nghĩ, Thẩm. Nghị trước tiên hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại.

“Bố, đây là ý của bố sao?”

Tống Vân Khanh bình tĩnh hỏi Thẩm. Nghị.

Thẩm Nghị thậm chí còn không nhìn cô, ông cúi đầu vuốt phẳng những nếp gấp xuất hiện trên áo khi Thẩm Nhã Văn dựa vào, trầm giọng nói.

“Ta đã nói, bất kể em gái con có yêu cầu gì con cũng phải đáp ứng, nếu vậy ta sẽ không tiếp tục truy cứu việc con cắn nó.”

“Nếu như con không đồng ý thì sao?”

Tống Vân Khanh nhìn thẳng vào mặt Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị ngẩng đầu lên nhìn Tống Vân Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng, ông không ngờ rằng Tống Vân Khanh lại cứng rắn như vậy, nhất thời không nói nên lời.

“Vậy đại tiểu thư cứ ở nhà đi, đến khi nào nghĩ xong rồi thì làm.”

Ngô Mạn Lệ chậm rãi lên tiếng.

"Thẩm Nghị gật đầu.

“Người đâu!”

Lập tức có hai người đi tới.


Thẩm Nghị nhìn Tống Vân Khanh, trầm giọng nói.

“Đưa đại tiểu thư về phòng, không có ta cho phép, không được để nó ra ngoài.”

Hai người kia tiến tới định đưa Tống Vân Khanh lên phòng.

Lúc này bà Tống vội vàng chạy tới cản lại.

ông Thẩm tức giận rồi sao? Mau xin lỗi ông Thẩm đi, mau nhận lỗi.”

Bà Tống kéo tay áo Tống Vân Khanh.

“Tiểu thư ngoan, mau xin lỗi ải.”

Bà Tống nhẹ giọng cầu xin.

Tống Vân Khanh vẫn thờ ơ bất động.

Cô buồn bã nhìn Thẩm Nghị trước mặt.

Thẩm Nghị cũng nhìn thẳng cô, giọng dịu lại.

“Nhà họ Vệ còn đang đợi con gả cho Tử Kiệt, vừa đúng lúc, từ giờ cho đến Tết con không cần phải ra ngoài.”

Tống Vân Khanh cười.

“Bố, rốt cuộc vì sao bố nhất quyết bắt con phải gả cho nhà họ Vệ?”

“Bởi vì đó là hôn sự mà mẹ con đã sắp đặt cho con.”

"Thẩm Nghị trầm giọng nói.

“Mẹ con cũng đã nói muốn bố chiếu cố con, vậy tại sao bố không nhớ lời này?”

Tống Vân Thanh cười lạnh.

Thẩm Nghị tức giận.

“Tại sao ta lại không chiếu cố con tốt? Lương. tâm con có bị chó ăn không?”

Nụ cười của Tống Vân Khanh càng sâu hơn.

“Chiếu cố con tốt đến mức muốn con chuyển hết mọi thứ cho bố sao?”

Thẩm Nghị lạnh lùng quát lớn. “Đó cũng là vì muốn tốt cho mày, lẽ nào để mày lấy đồ trong nhà đi ban phát cho người ngoài,

làm chuyện mất hết thể diện trong nhà sao, hơn nữa đó là để mày xin lỗi em gái mày, không liên quan gì đến tao.”

Nói xong ông ta lớn tiếng ra lệnh cho hai người hầu.

“Còn không mau đưa tiểu thư lên lầu?”

“*Vợ tôi lại làm sai gì rồi sao, khiến ông Thẩm. tức giận đến mức đuổi ra khỏi nhà?”

Một thanh âm nhẹ nhàng từ ngoài cửa vang lên.

Mọi người đều sửng sốt một lúc, Tống Vân Khanh không cần quay đầu nhìn cũng biết người đến là ai, cô quay lưng về phía cửa lớn, còn chưa kịp quay người lại đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không khỏi dựa vào bức tường bên cạnh. Anh lúc nào cũng xuất hiện vào đúng lúc cô thấy nguy nan nhất.

“Ngài Mộ?"

Thanh âm Thẩm Nhã Văn cực kỳ kinh ngạc, cô vô thức chỉnh lại đầu tóc và quần áo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương