Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!
340: Em Sợ Chị Gặp Chuyện Không Hay


Năm phút sau, Thẩm Ngân Tinh quay lại phòng.
Nhìn thấy Bạc Hàn Xuyên, nghĩ lại cảnh bạo lực đẫm máu lúc nãy, lại cảm thấy không dám đối mặt với Bạc Hàn Xuyên.
"Vừa rồi…"
"Chẳng có gì to tát, anh còn nghĩ em sẽ to gan hơn nữa."
Thẩm Ngân Tinh liếm môi: "Giết người phải đền mạng, em không muốn mạng đổi mạng với loại người này."
Sau đó nghĩ lại lời Bạc Hàn Xuyên vừa nói, cô lại không yên tâm căn dặn: "Anh cũng không được giết người đâu đấy biết không? Đặc biệt là anh, lấy mạng đổi mạng không đáng!"
Bạc Hàn Xuyên nhếch môi, hỏi ngược lại: "Tiếp theo có dự định gì?"
Thẩm Ngân Tinh vừa dọn dẹp lại căn phòng hỗn loạn, vừa nói:
"Tối nay Thẩm Tư Duệ bỏ dở diễn tấu, ngoài làm mất mặt em ra, cô ta thực ra là muốn em nổi giận, phủ nhận, giải thích, phát điên ngay tại chỗ hơn, bởi vì em phản ứng càng lớn, sau đó, đương nhiên cô ta sẽ khiến em càng khó coi!"
Bạc Hàn Xuyên trầm mặc lắng nghe.
"Không thể không nói, hẳn là bởi vì bài học lần trước, hôm nay Thẩm Tư Duệ sắp xếp mọi việc ổn thỏa hơn nhiều.


Cô ta muốn hãm hại em và Trần Ngân Sâm thông dâm, để khẳng định lại chuyên em đã chủ động dụ dỗ Trần Ngân Sâm, chuyện cũ nhắc lại, rắc muối lên vết thương, em chắc chắn sẽ chết chìm trong dư luận.

Trả lại bao nhiêu sự uất ức mà cô ta phải chịu, sau đó là dẵm nát em dưới chân…"
Vừa nói đến đây, phòng đối diện bỗng nhiên vang lên tiếng đóng cửa.
Đôi mắt của Thẩm Ngân Tinh lóe lên vẻ hiểu rõ, cong khóe môi, xoay người nhìn Bạc Hàn Xuyên, cười nói:
"Có điều em đang nghĩ, nếu như Thẩm Tư Duệ tối nay không tìm thấy đồng bọn tốt của cô ta, liệu cô ta có đích thân ra trận không? Dù sao cơ hội tối nay, thực sự là hiếm có.

Anh có muốn xem vở kịch mà Thẩm Tư Duệ dẫn dắt tối nay không?"
Bạc Hàn Xuyên nhắc mắt lên nhìn cô, không nói gì.
Thẩm Ngân Tinh nhìn thấy dáng vẻ của anh, liền bật cười, đi đến trước mặt anh giơ tay ra.

"Cho em mượn điện thoại."
Mười một giờ bốn mươi, cửa phòng của Thẩm Ngân Tinh bị gõ dồn dập.


Giọng nói sốt ruột của Thẩm Tư Duệ vang lên ở ngoài cửa: "Chị, chị ơi, chị có ở trong đó không?"
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn Bạc Hàn Xuyên, trong đôi mắt chỉ có sự bấc đắc dĩ và châm biếm.
Hồi lâu không có người đáp lại, Thẩm Tư Duệ lại gõ lần nữa:
"Chị, chị ơi, chị có ở trong đó không? Mở cửa đi… không được, tổng giám đốc Trương, phiền anh mở cửa phòng ra…"
Đúng lúc giám đốc cầm thẻ phòng có thể mở được tất cả các phòng đi lên mở cửa, thì cửa phòng đột nhiên bị người ở bên trong mở ra, Thẩm Ngân Tinh mặc bộ áo choàng tắm, đi ra ngoài.
Nhìn thấy Thẩm Tư Duệ, cô nhíu mày, đưa tay kéo áo choàng tắm lại.
"Có chuyện gì?" Cô lạnh lùng nói, lúc ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ.
Thẩm Tư Duệ vốn định gõ cửa vài tiếng làm bộ, sau đó mở cửa thẳng, nhìn thấy cảnh Thẩm Tư Duệ và Trần Ngân Sâm ôm nhau, kết quả không ngờ cô ấy lại mở cửa đúng lúc này.
Có điều chú ý đến động tác nhỏ kéo áo choàng tắm và động tác đóng cửa lúc nãy của Thẩm Ngân Tinh, đáy mắt của Thẩm Tư Duệ lóe lên một tia vui mừng hung ác nham hiểm.
"Ngân Tinh, em thật sự ở trong đó sao?" Tô Vũ nhíu mày, trong lời nói đầy sự truy vấn.
"Lẽ nào tôi ở phòng của mình cũng phạm tội sao?" Cô nói lại nhìn Thẩm Tư Duệ, thầm châm biếm: "Hay là nói bạn gái ôn nhu hiền lành của anh lại nhìn trúng căn phòng của em rồi?"
Sắc mặt Tô Vũ u ám, Thẩm Tư Duệ vội vàng nói:
"Chị, chị hiểu lầm rồi, em nghe có người nói là nhìn thấy người đàn ông lẻn vào phòng của chị, em sợ chị gặp chuyện không hay, vì vậy nên chạy qua đây xem sao!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương