Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!
-
339: Cho Anh Thoải Mái Đủ Rồi!
"Tôi nói, tôi nói!"
Trần Ngân Sâm hoảng hốt hét lên, vội vàng nghĩ cách di chuyển đến cạnh giường, cầm lấy điện thoại, run rẩy nói:
"Tôi là Trần Ngân Sâm, sáu năm trước tại cuộc thi dương cầm ở trong nước, người dự thi Thẩm Ngân Tinh không hề quyến rũ tôi, là do tôi bắt ép cô ấy!
Lúc đầu có người nặc danh chuyển cho tôi chín trăm triệu, yêu cầu tôi trước khi diễn ra cuộc thi đến phòng chờ cưỡng hiếp Thẩm Ngân Tinh!
Đối phương còn nói nếu như tôi làm… làm nhục Thẩm Ngân Tinh thành công, sẽ chuyển thêm một tỉ rưỡi nữa!
Có điều sau đó thất bại, nhưng dường như đối phương khá hài lòng với hiệu quả này, thế nên lập tức chuyển thêm cho tôi thêm tỉ rưỡi! Tôi không biết ai đã chuyển tiền cho tôi, đến bây giờ cũng không hề biết! Nghĩ đi nghĩ lại chắc là do đối phương sợ bị tôi dây dưa…"
Thẩm Ngân Tinh khó khăn nuốt nước bọt, vành mắt hơi ửng đỏ, đôi mắt đỏ một mảng.
Làm nhục cô thành công? Sẽ được một tỉ rưỡi?
Hoá ra, tính mạng của cô, chỉ đáng tỉ rưỡi!
Thật tàn nhẫn!
Quá độc ác…
Cô chỉ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, lửa giận bị mắc kẹt ở đó, đang thiêu đốt cơ thể cô, đầu óc ù ù, đau nhức không thể chịu được nữa.
Lại lần nữa xé vết sẹo cũ ra, vết thương đó dữ tợn khiến người khác sợ hãi.
Dơ bẩn, ghê tởm!
Tức ngực khó thở, hai chân mềm nhũn, cô loạng choạng dựa vào tủ bên cạnh.
"Vậy anh… có quan hệ gì với Lâm Quỳnh Anh?"
Vẻ mặt của Trần Ngân Sâm cứng đơ lại: "Tôi…"
"Anh nghĩ việc hôm nay sao lại thành ra thế này? Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với Lâm Quỳnh Anh! Nếu như anh muốn nói dối, tôi sẽ không tha cho anh!"
Thẩm Ngân Tinh gần như dùng hết sức lực cơ thể gào lên.
"Tôi là anh họ của cô ta…"
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng liếc nhìn, vẻ mặt khó coi, Trần Ngân Sâm lại vội vàng nói tiếp: "Tôi là cháu trai của em gái ông ngoại cô ta, chúng tôi cũng tĩnh là họ hàng xa… cô không biết cũng là điều dễ hiểu.
"
Thẩm Ngân Tinh trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên cười lạnh: "Vậy cũng là họ hàng rồi.
"
Cô đứng thẳng người, thu điện thoại lại, lấy giấy ở bên cạnh, lau sạch vết máu trên mặt anh ta, sau đó tóm anh ta lại.
"Phòng của Lâm Quỳnh Anh có phải ở đối diện không?"
Trần Ngân Sâm lạnh người, đầu tóc tê dại, sửng sốt nhìn Thẩm Ngân Tinh!
Bây giờ tất cả mọi người đều đang chơi ở phòng tiệc, đến khách sạn cũng chỉ có mấy người bọn họ, hơn nữa Thẩm Ngân Tinh còn là người đầu tiên đến, cô không có lí do nào để biết số phòng của Lâm Quỳnh Anh?
Thẩm Ngân Tinh lại cười lạnh: "Tôi không những biết cô ta ở phòng đối diện, tôi còn biết, camera giám sát của khách sạn này tối nay đều đã hỏng! Ha… Có lẽ họ giữ camera lại, đối với tôi, mới là một chuyện khó giải quyết!"
Sau đó, cô quay đầu nhìn Bạc Hàn Xuyên: "Hiện tại em vẫn chưa thể giao anh ta cho anh.
"
Bạc Hàn Xuyên gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm: "Tùy em thôi.
"
Trần Ngân Sâm nuốt nước bọt, đối mặt với hai người bĩnh tĩnh trước mặt, sự sợ hãi mà trước nay chưa từng có lập tức xuất hiện!
Họ giống như kẻ điên không sợ hãi gì, nhưng lại rất lý trí, thông minh.
Kẻ điên có lý trí, coi việc giết người như là thú vui!
Nhưng không để anh ta nghĩ nhiều, thì thấy cô lấy một tấm thẻ phòng vạn năng mà anh ta đã chuẩn bị trên người anh ta đi, sau đó lấy một chiếc bình nhỏ từ trong túi xách ra, rồi kéo anh ta dậy từ mặt đất, quăng anh ta ra khỏi phòng.
"Cô muốn làm gì!" Trần Ngân Sâm sợ hãi.
"Đương nhiên là cho anh thoải mái đủ!"
…
Nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh dẫn Trần Ngân Sâm rời đi, Bạc Hàn Xuyên lấy điện thoại ra, gọi điện cho Du Văn.
"Chuyện tôi kêu cậu điều tra thế nào rồi?"
"Ông chủ, chuyện này cô Ngân Tinh từ ba năm trước đến nay vẫn luôn điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa điều tra được chuyện này có dính dáng đến Thẩm Tư Duệ, lúc đó một số thông tin đã bị nhà họ Thẩm xóa hết, có điều tôi đã điều tra được một số chuyện khác, muộn nhất là ngày mai, tôi sẽ chỉnh lý lại và gửi đến trường học.
"
"Ừ.
"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook