Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!
-
26: Anh Bị Cô Khiêu Khích Dễ Dàng Như Vậy
Thấy cuối cùng ánh mắt của Bạc Hàn Xuyên cũng đã đặt trên người mình rồi, lúc này Lai Dĩnh mới mở miệng nói.
“Cậu chủ, hay là cậu đi nghỉ ngơi trước đi.
Nếu không bà cụ sẽ đau lòng đó.”
Đau lòng cho tâm ý của bà cụ bị lãng phí.
Bạc Hàn Xuyên nhấc cổ tay lên nhìn thời gian, vẫn còn cách thời gian ăn tối một khoảng nữa lận.
“Tôi biết rồi.”
Anh gật đầu, nhấc chân bước lên lầu.
Lai Dĩnh nhìn bóng dáng của anh biến mất ở đầu cầu thang, nở nụ cười, xoay người đi về phía phòng ngủ của bà cụ nhà họ Bạc.
Nắm chiếc cà vạt đã được tháo giữa chừng, Bạc Hàn Xuyên mở cửa phòng ngủ của mình như bình thường.
Với một người không thích người khác tự tiện vào khu vực riêng tư của mình như anh, cho dù anh không thường xuyên đến đây đi nữa, nhưng anh vẫn nhạy bén phát hiện ra sự khác lạ trong phòng mình.
Tay đang cầm tay nắm cửa của anh hơi khựng lại, ánh mắt không hề dừng lại rơi lên chiếc giường ở giữa phòng.
Cảm giác lạnh lẽo đang quẩn quanh đôi mắt sâu không thể đoán được ấy, ánh mắt giống như lưỡi dao dán chặt vào phần nhô ra của chiếc giường, sau đó chầm chậm nhấc hai chân đi về phía đó.
Bước chân giẫm lên tấm thảm trải sàn không hề gây ra bất kỳ âm thanh nào.
Trên gương mặt lạnh nhạt là sự hung ác nham hiểm và lạnh lùng nghiêm nghị khi bị người khác xâm phạm lãnh thổ của mình.
Tuy nhiên, khi anh đến gần bên giường, nhìn thấy người đang nằm trên giường thì con ngươi sâu thẳm hơi lóe lên, cảm giác lạnh lẽo cũng dần biến mất.
Một mái tóc đen nhánh tựa như mây mù đang gối đầu trên gối, gương mặt to bằng bàn tay trở nên ửng hồng vì ngủ say, giữa hàng lông mày tinh tế phảng phất hơi thở nhẹ nhàng.
Ánh mắt của anh lướt qua hàng lông mi như cánh bướm của cô, cô không đánh phấn, nhưng đôi môi lại giống như hải đường, đặc biệt là cái mũi nhẹ nhàng mở ra đóng lại, quá đỗi bình yên và điềm tĩnh.
Tuyệt sắc nhân gian.
Trong đầu Bạc Hàn Xuyên lóe lên bốn chữ này.
Sau đó, ánh mắt của anh lại di chuyển xuống dưới.
Áo choàng tắm trên người cô là của anh, có lẽ là vì rộng quá nên trong lúc cô ngủ say, nó đã trượt khỏi bờ vai của cô.
Bả vai thơm tho bỗng nhiên lộ ra, kéo theo một mảng lớn da thịt trắng toát trước người cô, xương quai xanh thanh tú cũng cử động lên xuống theo hơi thở của cô.
Bạc Hàn Xuyên hít thở gấp gáp, sự tăm tối và ngạc nhiên hiện lên trong con ngươi đen nhánh tĩnh lặng của anh.
Anh biết là mình ít khi cảm thấy phản cảm với người phụ nữ này, nhưng không ngờ anh lại bị cô khiêu khích dễ dàng như vậy.
Anh xoay người, cởi áo vest trên người ra ném lên ghế sofa, sau đó lại nâng tay lên cởi cổ tay áo sơ mi đắt giá của anh ra, cúi người đặt qua một bên.
Sau đó, tầm mắt lại đặt lên gương mặt đang ngủ của Thẩm Ngân Tinh, ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ, song cũng sâu thẳm, rồi dần ngưng đọng thành một cỗ ấm áp.
Hà cớ phải để ý như vậy, dễ dàng bị cô làm ảnh hưởng như vậy cũng đâu phải chuyện xấu xa gì.
Dù sao thì...!
Sớm muộn gì cũng đều là của anh thôi.1
Cúi người ngồi xuống bên mép giường, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng chạm vào tóc mai của cô.
.
Ngôn Tình Sắc
Thẩm Ngân Tinh đang say giấc nồng mơ màng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng vừa lạ vừa quen, giống như mùi sạch sẽ mát lạnh trên giường, nhưng có xen lẫn một mùi hương khác vậy.
Cô khẽ cau mày, thân là một nhà sáng chế mùi hương, việc dựa vào khứu giác để phân biệt đồ vật gần như đã trở thành bản năng rồi.
Mùi hương đó…
Có lẽ là mùi hương của một loại hương thơm trong xe.
Thắc mắc có lời giải rồi nên sự nghi ngờ giữa hàng lông mày của Thẩm Ngân Tinh cũng dần dịu đi.
Yên tâm xoa gối, vài sợi tóc dài chui vào trong áo choàng tắm trước ngực cô, che đi phong cảnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Động tác giống như đứa trẻ đó khiến Bạc Hàn Xuyên bật cười thành tiếng, cùng với giọng nói nhẹ nhàng dần khuếch tán rộng ra trong căn phòng yên tĩnh.
Hương thơm gần trong gang tấc, cảm giác tồn tại từ mạnh mẽ vốn có đến không thể coi thường, cùng với tiếng cười dịu dàng thuộc về đàn ông vừa nãy khiến Thẩm Ngân Tinh mở mắt ngay lập tức….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook