Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
-
Chương 194: Sẽ không để cho người khác bắt nạt cô nữa
Tịch Thần Hạn cười mỉa một tiếng, đôi môi mỏng của anh khẽ lên tiếng, “Thực ra mọi người vẫn luôn hiểu lầm.”
Sau đó, Tịch Thần Hạn liền chuyển đề tài câu chuyện.
“Nhưng.....cậu hai Tào cứ luôn quấn lấy vợ chưa cưới của tôi, còn dùng các thủ đoạn để đe doạ cô ấy nữa.
Mọi người lập tức ồ lên, sau đó xôn xao nhìn vào Tào Xuyên đã sắc mặt tím tái, mọi người mỗi người có một biểu cảm khác nhau.
Giọng nói của Tào Xuyên run rẩy, vội vàng nói, “Cậu Thần, làm gì......làm gì có chuyện đó, tôi, tôi.....tôi chưa từng đe doạ Tiểu Kiều.”
“Cậu Thần, bên trong chắc chắn có hiểu lầm.” Tào Xuyên muốn xông lên phía trước để lại gần Tịch Thần Hạn hơn một chút, nhưng đã bị Đông Thanh lạnh lùng ngăn cản lại.
Tịch Thần Hạn nhìn Tào Xuyên, ánh mắt cương quyết giống như một vị vua đang liếc nhìn con dân của mình, khiến cho Tào Xuyên sợ đến mức hai chân mềm nhũn lại.
Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn lại một lần nữa cất lên.
“Tôi tuyên bố nhà họ Tịch từ nay về sau sẽ không có bất cứ chuyện làm ăn hợp tác nào với nhà họ Tào.”
Mọi người lại ồ lên một lần nữa.
Cậu Thần nhà họ Tịch là đang ra lệnh giết tận gốc sao?
Tào Xuyên hoảng hốt lo sợ đến mức trợn trừng hai mắt lên.
Vơi thực lực của nhà họ Tào anh ta, từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ đến sẽ trèo cao để trở thành đối tác hợp tác với nhà họ Tịch, nhưng Tịch Thần Hạn ở trước mặt bao nhiêu con nhà danh môn mà tuyên bố như vậy thì từ nay về sau làm gì có công ty nào dám hợp tác với nhà họ Tào anh ta nữa.
Nếu không thì chính là đối đầu với cả gia tộc nhà họ Tịch.
“Cậu Thần, tôi thật sự chưa từng....chưa từng đe doạ Tiểu Kiều.....” Tào Xuyên lớn tiếng giải thích, anh ta sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Ánh mắt mọi người nhìn Tào Xuyên, ngoài sự châm biếng còn có thêm một một chút đồng tình.
“Dám đắc tội với cậu Thần của Kinh Hoa, một gia đình cỏn con như nhà họ Tào sao có thể chịu đựng được chứ!”
Mọi người tự giác đều tránh xa Tào Xuyên một bước, chỉ sợ bị nhiễm phải sự xui xẻo của anh ta, bị người khác hiểu lầm là quan hệ của bọn họ rất tốt.
Còn có người nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng liên hệ với người nhà, thông báo cho người nhà nhanh chóng chấm dứt tất cả việc làm ăn với nhà họ Tào.....
Tào Xuyên hoàn toàn rơi vào cảnh trở thành sao chổi, ai cũng không dám lại gần anh ta nữa, sợ bị liên luỵ.
Nhân viên hiện trường của vũ hội nhanh chóng xuất hiện mời Tào Xuyên rời khỏi vũ hội.
Tào Xuyên còn đang không ngừng hét lên, “Cậu Thần, thật sự là hiểu lầm, là hiểu lầm....”
Tào Xuyên bị đuổi ra ngoài, tất cả tiếng hét của anh ta bị chặn lại ở ngoài cổng của vũ hội.
Mọi người nhìn Tịch Thần Hạn đã nhanh chóng khôi phục lại nụ cười mỉm trên môi thì trong lòng cảm thấy kinh sợ.
Người đàn ông này quá là đáng sợ!
Sự sống và chết của một gia đình chỉ ở trong một suy nghĩ của anh.
Mọi người thầm thổn thức, “Nếu người phụ nữ này hận người đàn ông nào thì chắc chắn hắn ta sẽ bị thiệt thòi, nhà họ Tịch muốn đối phó với nhà họ Tào thì giống như giẫm chết một con kiến vậy.”
“Chúng ta về sau phải cẩn thận một chút.”
“Vũ Tiểu Kiều là bạn học ở trường Strickland của tôi, tôi phải nhanh chóng nghĩ xem, xem trước đó có đắc tội với cô ấy hay không?” Một cô gái bị doạ cho sợ hãi đến mức sắc mặt nhợt nhạt, hai chân không ngừng run rẩy.
“Trời ơi, mình tiêu rồi, mình đã nói xấu sau lưng cô ta rất nhiều.” Một người phụ nữ khác, ôm lấy trái tim thấp thỏm lo âu của mình, sắc mặt của cô ta cũng trở nên trắng bệch.
Một chiêu giết gà doạ khỉ này của Tịch Thần Hạn, đã khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.
Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ Tiểu Kiều, rồi cúi đầu ghé xuống tai cô, thân mật giống như tình nhân.
“Tôi sẽ không để cho người khác bắt nạt cô nữa.”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm động.
“Anh đối xử với tôi quá tốt.” Cô đưa mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh rung động lòng người.
Tịch Thần Hạn cong môi mỉm cười, “Đừng có cảm động quá, cô là người phụ nữ của tôi, nếu để người khác bắt nạt cô thì thể diện của tôi còn giấu vào đâu nữa?”
“......”
Cô cảm động đến mức sắp khóc rồi, nhưng nghe thấy câu này của anh thì lập tức không thể nào tiếp tục cảm thấy cảm động nữa.
Đường Khải Hiên nhìn Tịch Thần Hạn một cái, lại quay sang nhìn Vũ Tiểu Kiều muốn nói nhưng lại xấu hổ ở trong lòng Tịch Thần Hạn một cái, đột nhiên tâm trạng của anh ta cảm thấy không vui.
Đường Khải Hiên cảm thấy buồn bực ngẩng đầu lên uống cạn một ly rượu, sau đó đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh rồi quay người đi nhà vệ sinh.
Anh ta cũng không biết bản thân mình đang buồn bực chuyện gì, càng không hiểu nổi tâm trạng của anh ta tại sao đột nhiên lại trở nên không vui như vậy.
Có mấy cô gái đi phía sau lưng anh, tình tứ liếc mắt đưa tình với anh ta, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tuy bọn họ không biết Đường Khải Hiên có thân phận gì, nhưng người có thể khiến Tịch Thần Hạn trò chuyện vui vẻ và thừa nhận là bạn thân nhất thì chỉ có mấy người đếm trên đầu ngón tay, điều này chứng minh xuất thân của anh ta cũng rất cao.
Đường Khải Hiên chán ghét liếc bọn họ một cái, “Cút ra xa một chút!”
Anh ta không thích những cô gái thích làm bộ lẳng lơ như vậy, những cô gái này chỉ xem trọng vẻ bề ngoài và tiền của đàn ông mà thôi, quả thật là không thể nào chịu đựng nổi.
Mấy cô gái đó sợ hãi, ai nấy đều hậm hực lẩm bẩm rồi chán nản bỏ đi.
An Tử Dụ ở trong nhà vệ sinh khá lâu rồi, bên ngoài vẫn có hai người đàn ông rắp tâm quấy rối cô ta vẫn đợi ở ngoài cửa chưa hề rời đi.
Hôm nay cô ta uống không ít rượu, cô ta mở vòi nước ra để nước lạnh chảy vào lòng bàn cô ta, dập tắt đi sự tức giận đang đè nén trong lòng cô ta.
Ở trong gương, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn ngập sự đau khổ, tức giận, không cam chịu, còn có....
Bất lực.
Cô ta ở trên vũ hội gặp mấy người con nhà giàu của mấy cổ đông lớn của nhà họ An, tương lai cô ta vào công ty, còn phải nhờ bọn họ giúp nhiều hơn, khi bị bọn họ mời rượu cô ta không thể không uống thêm mấy chén.
Tuy cô ta là cô cả của nhà họ An, nhưng một cô cả được tất cả mọi người biết của nhà họ An như cô ta lại có danh mà không có phận, không được yêu thương ở trong nhà.
Cho nên những người kia chỉ là bề ngoài tỏ ra cung kính khách sáo với cô ta, nhưng bên trong thì ngấm ngầm khinh thường cô ta.
Mấy giây sau, những tâm trạng này mới từ từ biến mất. Cô ta mỉm cười với bản thân mình ở trong gương.
“An Tử Dụ à An Tử Dụ, nhất định đừng để ý đến mấy thứ đó!”
Cô ta rửa mặt, hít sâu một hơi, lại tìm được sự tự tin mà An Tử Dụ cô ta vốn có, cô ta đẩy cửa ra khỏi nhà vệ sinh.....
Một người từ trong nhà vệ sinh lảo đảo bước ra ngoài, đụng thẳng vào An Tử Dụ một cái.
“A! Đi đường không nhìn đường sao?” An Tử Dụ ôm lấy cái mũi bị đụng trúng đau nhức của mình.
“Là cô đụng vào tôi.” Một giọng nói mang theo hơi rượu cất lên ở trên đỉnh đầu của An Tử Dụ.
An Tử Dụ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, khiến cả người cô đều cảm thấy kinh ngạc.
“Sao lại là anh vậy?”
“Là cô sao?”
Đường Khải Hiên chau mày, không dám tin sẽ gặp An Tử Dụ ở đây.
Đường Khải Hiên nhìn xuống An Tử Dụ trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc, anh ta đánh giá bộ váy ngắn đuôi tôm màu đen trên người An Tử Dụ từ trên xuống dưới một cái, còn có cổ áo trễ để lộ ra cái cổ xinh đẹp và trắng ngần của cô, anh ta hất cằm.
“Đến tìm người yêu sao?”
“Hả, anh tự nói mình sao?” An Tử Dụ dùng ánh mắt chán ghé nhìn chằm chằm vào Đường Khải Hiên.
Anh ta hình như uống cũng không ít, ánh mắt có chút hơi mơ mơ màng màng, trên khoé môi của anh ta nở ra một nụ cười hờ hững.
Anh ta lại gần thêm một bước, “Nhìn đủ chưa? Nếu chưa đủ thì lại gần thêm một chút nữa.”
“Anh bị bệnh sao?” An Tử Dụ lùi về phía sau một bước.
“Đuổi theo đến tận nhà vệ sinh, không phải là muốn tiếp cận tôi sao?” Đường Khải Hiên tiến lại gần cô ta thêm một bước nữa, anh ta đột nhiên vươn tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của An Tử Dụ.
“A!”
An Tử Dụ bị doạ cho khẽ hét lên một tiếng.
Trái tim Đường Khải Hiên trở nên nóng bỏng, cảm giác khi chạm vào cơ thể của người phụ nữ này thật tốt, đột nhiên anh ta có chút không nỡ buông tay.
Anh ta lại tiến lên phía trước một bước, dính gần lại cơ thể xinh đẹp của An Tử Dụ, gương mặt đẹp trai từ từ lại gần.
“Đã đuổi đến tận đây rồi thì thừa nhận đi.”
An Tử Dụ cảm nhận được hơi thở của đàn ông lại gần cô ta, cô ta mặt đỏ tim đập không ngừng vùng vẫy đẩy anh ta ra.
“Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!”
Sau đó, Tịch Thần Hạn liền chuyển đề tài câu chuyện.
“Nhưng.....cậu hai Tào cứ luôn quấn lấy vợ chưa cưới của tôi, còn dùng các thủ đoạn để đe doạ cô ấy nữa.
Mọi người lập tức ồ lên, sau đó xôn xao nhìn vào Tào Xuyên đã sắc mặt tím tái, mọi người mỗi người có một biểu cảm khác nhau.
Giọng nói của Tào Xuyên run rẩy, vội vàng nói, “Cậu Thần, làm gì......làm gì có chuyện đó, tôi, tôi.....tôi chưa từng đe doạ Tiểu Kiều.”
“Cậu Thần, bên trong chắc chắn có hiểu lầm.” Tào Xuyên muốn xông lên phía trước để lại gần Tịch Thần Hạn hơn một chút, nhưng đã bị Đông Thanh lạnh lùng ngăn cản lại.
Tịch Thần Hạn nhìn Tào Xuyên, ánh mắt cương quyết giống như một vị vua đang liếc nhìn con dân của mình, khiến cho Tào Xuyên sợ đến mức hai chân mềm nhũn lại.
Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn lại một lần nữa cất lên.
“Tôi tuyên bố nhà họ Tịch từ nay về sau sẽ không có bất cứ chuyện làm ăn hợp tác nào với nhà họ Tào.”
Mọi người lại ồ lên một lần nữa.
Cậu Thần nhà họ Tịch là đang ra lệnh giết tận gốc sao?
Tào Xuyên hoảng hốt lo sợ đến mức trợn trừng hai mắt lên.
Vơi thực lực của nhà họ Tào anh ta, từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ đến sẽ trèo cao để trở thành đối tác hợp tác với nhà họ Tịch, nhưng Tịch Thần Hạn ở trước mặt bao nhiêu con nhà danh môn mà tuyên bố như vậy thì từ nay về sau làm gì có công ty nào dám hợp tác với nhà họ Tào anh ta nữa.
Nếu không thì chính là đối đầu với cả gia tộc nhà họ Tịch.
“Cậu Thần, tôi thật sự chưa từng....chưa từng đe doạ Tiểu Kiều.....” Tào Xuyên lớn tiếng giải thích, anh ta sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Ánh mắt mọi người nhìn Tào Xuyên, ngoài sự châm biếng còn có thêm một một chút đồng tình.
“Dám đắc tội với cậu Thần của Kinh Hoa, một gia đình cỏn con như nhà họ Tào sao có thể chịu đựng được chứ!”
Mọi người tự giác đều tránh xa Tào Xuyên một bước, chỉ sợ bị nhiễm phải sự xui xẻo của anh ta, bị người khác hiểu lầm là quan hệ của bọn họ rất tốt.
Còn có người nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng liên hệ với người nhà, thông báo cho người nhà nhanh chóng chấm dứt tất cả việc làm ăn với nhà họ Tào.....
Tào Xuyên hoàn toàn rơi vào cảnh trở thành sao chổi, ai cũng không dám lại gần anh ta nữa, sợ bị liên luỵ.
Nhân viên hiện trường của vũ hội nhanh chóng xuất hiện mời Tào Xuyên rời khỏi vũ hội.
Tào Xuyên còn đang không ngừng hét lên, “Cậu Thần, thật sự là hiểu lầm, là hiểu lầm....”
Tào Xuyên bị đuổi ra ngoài, tất cả tiếng hét của anh ta bị chặn lại ở ngoài cổng của vũ hội.
Mọi người nhìn Tịch Thần Hạn đã nhanh chóng khôi phục lại nụ cười mỉm trên môi thì trong lòng cảm thấy kinh sợ.
Người đàn ông này quá là đáng sợ!
Sự sống và chết của một gia đình chỉ ở trong một suy nghĩ của anh.
Mọi người thầm thổn thức, “Nếu người phụ nữ này hận người đàn ông nào thì chắc chắn hắn ta sẽ bị thiệt thòi, nhà họ Tịch muốn đối phó với nhà họ Tào thì giống như giẫm chết một con kiến vậy.”
“Chúng ta về sau phải cẩn thận một chút.”
“Vũ Tiểu Kiều là bạn học ở trường Strickland của tôi, tôi phải nhanh chóng nghĩ xem, xem trước đó có đắc tội với cô ấy hay không?” Một cô gái bị doạ cho sợ hãi đến mức sắc mặt nhợt nhạt, hai chân không ngừng run rẩy.
“Trời ơi, mình tiêu rồi, mình đã nói xấu sau lưng cô ta rất nhiều.” Một người phụ nữ khác, ôm lấy trái tim thấp thỏm lo âu của mình, sắc mặt của cô ta cũng trở nên trắng bệch.
Một chiêu giết gà doạ khỉ này của Tịch Thần Hạn, đã khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.
Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ Tiểu Kiều, rồi cúi đầu ghé xuống tai cô, thân mật giống như tình nhân.
“Tôi sẽ không để cho người khác bắt nạt cô nữa.”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm động.
“Anh đối xử với tôi quá tốt.” Cô đưa mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh rung động lòng người.
Tịch Thần Hạn cong môi mỉm cười, “Đừng có cảm động quá, cô là người phụ nữ của tôi, nếu để người khác bắt nạt cô thì thể diện của tôi còn giấu vào đâu nữa?”
“......”
Cô cảm động đến mức sắp khóc rồi, nhưng nghe thấy câu này của anh thì lập tức không thể nào tiếp tục cảm thấy cảm động nữa.
Đường Khải Hiên nhìn Tịch Thần Hạn một cái, lại quay sang nhìn Vũ Tiểu Kiều muốn nói nhưng lại xấu hổ ở trong lòng Tịch Thần Hạn một cái, đột nhiên tâm trạng của anh ta cảm thấy không vui.
Đường Khải Hiên cảm thấy buồn bực ngẩng đầu lên uống cạn một ly rượu, sau đó đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh rồi quay người đi nhà vệ sinh.
Anh ta cũng không biết bản thân mình đang buồn bực chuyện gì, càng không hiểu nổi tâm trạng của anh ta tại sao đột nhiên lại trở nên không vui như vậy.
Có mấy cô gái đi phía sau lưng anh, tình tứ liếc mắt đưa tình với anh ta, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tuy bọn họ không biết Đường Khải Hiên có thân phận gì, nhưng người có thể khiến Tịch Thần Hạn trò chuyện vui vẻ và thừa nhận là bạn thân nhất thì chỉ có mấy người đếm trên đầu ngón tay, điều này chứng minh xuất thân của anh ta cũng rất cao.
Đường Khải Hiên chán ghét liếc bọn họ một cái, “Cút ra xa một chút!”
Anh ta không thích những cô gái thích làm bộ lẳng lơ như vậy, những cô gái này chỉ xem trọng vẻ bề ngoài và tiền của đàn ông mà thôi, quả thật là không thể nào chịu đựng nổi.
Mấy cô gái đó sợ hãi, ai nấy đều hậm hực lẩm bẩm rồi chán nản bỏ đi.
An Tử Dụ ở trong nhà vệ sinh khá lâu rồi, bên ngoài vẫn có hai người đàn ông rắp tâm quấy rối cô ta vẫn đợi ở ngoài cửa chưa hề rời đi.
Hôm nay cô ta uống không ít rượu, cô ta mở vòi nước ra để nước lạnh chảy vào lòng bàn cô ta, dập tắt đi sự tức giận đang đè nén trong lòng cô ta.
Ở trong gương, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn ngập sự đau khổ, tức giận, không cam chịu, còn có....
Bất lực.
Cô ta ở trên vũ hội gặp mấy người con nhà giàu của mấy cổ đông lớn của nhà họ An, tương lai cô ta vào công ty, còn phải nhờ bọn họ giúp nhiều hơn, khi bị bọn họ mời rượu cô ta không thể không uống thêm mấy chén.
Tuy cô ta là cô cả của nhà họ An, nhưng một cô cả được tất cả mọi người biết của nhà họ An như cô ta lại có danh mà không có phận, không được yêu thương ở trong nhà.
Cho nên những người kia chỉ là bề ngoài tỏ ra cung kính khách sáo với cô ta, nhưng bên trong thì ngấm ngầm khinh thường cô ta.
Mấy giây sau, những tâm trạng này mới từ từ biến mất. Cô ta mỉm cười với bản thân mình ở trong gương.
“An Tử Dụ à An Tử Dụ, nhất định đừng để ý đến mấy thứ đó!”
Cô ta rửa mặt, hít sâu một hơi, lại tìm được sự tự tin mà An Tử Dụ cô ta vốn có, cô ta đẩy cửa ra khỏi nhà vệ sinh.....
Một người từ trong nhà vệ sinh lảo đảo bước ra ngoài, đụng thẳng vào An Tử Dụ một cái.
“A! Đi đường không nhìn đường sao?” An Tử Dụ ôm lấy cái mũi bị đụng trúng đau nhức của mình.
“Là cô đụng vào tôi.” Một giọng nói mang theo hơi rượu cất lên ở trên đỉnh đầu của An Tử Dụ.
An Tử Dụ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, khiến cả người cô đều cảm thấy kinh ngạc.
“Sao lại là anh vậy?”
“Là cô sao?”
Đường Khải Hiên chau mày, không dám tin sẽ gặp An Tử Dụ ở đây.
Đường Khải Hiên nhìn xuống An Tử Dụ trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc, anh ta đánh giá bộ váy ngắn đuôi tôm màu đen trên người An Tử Dụ từ trên xuống dưới một cái, còn có cổ áo trễ để lộ ra cái cổ xinh đẹp và trắng ngần của cô, anh ta hất cằm.
“Đến tìm người yêu sao?”
“Hả, anh tự nói mình sao?” An Tử Dụ dùng ánh mắt chán ghé nhìn chằm chằm vào Đường Khải Hiên.
Anh ta hình như uống cũng không ít, ánh mắt có chút hơi mơ mơ màng màng, trên khoé môi của anh ta nở ra một nụ cười hờ hững.
Anh ta lại gần thêm một bước, “Nhìn đủ chưa? Nếu chưa đủ thì lại gần thêm một chút nữa.”
“Anh bị bệnh sao?” An Tử Dụ lùi về phía sau một bước.
“Đuổi theo đến tận nhà vệ sinh, không phải là muốn tiếp cận tôi sao?” Đường Khải Hiên tiến lại gần cô ta thêm một bước nữa, anh ta đột nhiên vươn tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của An Tử Dụ.
“A!”
An Tử Dụ bị doạ cho khẽ hét lên một tiếng.
Trái tim Đường Khải Hiên trở nên nóng bỏng, cảm giác khi chạm vào cơ thể của người phụ nữ này thật tốt, đột nhiên anh ta có chút không nỡ buông tay.
Anh ta lại tiến lên phía trước một bước, dính gần lại cơ thể xinh đẹp của An Tử Dụ, gương mặt đẹp trai từ từ lại gần.
“Đã đuổi đến tận đây rồi thì thừa nhận đi.”
An Tử Dụ cảm nhận được hơi thở của đàn ông lại gần cô ta, cô ta mặt đỏ tim đập không ngừng vùng vẫy đẩy anh ta ra.
“Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook