Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
-
Chương 16
Tịch Thần Hạn đứng trước cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều chạy ra khỏi cửa hộp đêm Kim Sa Than.
Cô đâm đầu chạy ra đường, ngồi xổm dưới ánh đèn đường vàng vọt, ôm chặt lấy cơ thể mình rồi khóc rống lên… Đôi mày của Tịch Thần Hạn dần dần cau chặt lại, điều thuốc kẹp giữa hai ngón tay bắt thay đổi hình dạng.
Người con gái này…
Mặc dù anh không nhìn thấy rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm nhận sâu sắc rằng cô khóc rất thương tâm.
Tịch Thần Hạn không biết bản thân mình bị làm sao, tim dường như bị một thứ gì đó khể xé một cái.
Đông Thanh khẽ đẩy cửa đi vào, đứng sau Tịch Thần Hạn với thái độ kính cẩn “Đưa tiền chưa?” Tịch Thần Hạn trầm giọng hỏi.
“Vâng, đã đưa cô ấy một tầm chi phiếu ba triệu tệ theo căn dặn của câu Thân rồi.”
Tịch Thần Hạn lại nhìn ra cửa sổ một lần nữa, Vũ Tiểu Kiều đã không còn ở đó nữa, ở đó chỉ còn trơ trọi một cây đèn đường.
Tịch Thần Hạn trong lòng cười giếu, chắc là cô thích đến chảy nước mất nhỉ.
Nhẹ nhàng cầm ba triệu tệ, sao lại không vui cho được.
“Cậu Thân, anh cảm thấy Vũ Tiểu Kiều này có quan hệ gì với hộp đêm Kim Sa Than?”
“Sự thật chứng minh bọn họ thật sự có liên hệ với nhau.
Giọng điệu Tịch Thần Hạn chắc nịch.
Một người con gái ngày hôm trước vừa trèo lên giường .te mot phú anh, ngày hôm sau đã đến hộp đêm lấy tiền, lẽ nào còn không đủ để nói rõ tất cả sao? “Cậu Thần, tôi lại cảm thấy cô ấy không giống như người của hộp đêm.
Trước đây cậu Thần cho cô ấy năm triệu tệ nhưng cô ấy không lấy.” Đông Thanh nhỏ tiếng nếu quan điểm của mình.
“Đây mới là điểm cao tay của cô ta!”
“ Đông Thanh, đợi mà xem.
Một cô gái ham mê tiền tài có thể thuần thiết đến đâu! Cô gái này sẽ còn xuất hiện nữa!”
Tịch Thần Hạn quay người lại, bóng lưng cao lớn giữa cảnh đêm của thành thị phồn hoa ngoài ô cửa sổ, hệt như một vị vua oai phong hùng mạnh, bá khí lẫm liệt.
Đông Thanh hơi cúi đầu xuống, không dám đối mặt với đối người khiếp người của Tịch Thần Hạn.
Cho dù anh ta đi theo cậu Thần nhiều năm nhưng vẫn vô cùng sợ hãi anh.
“Cậu Thân, ông chủ của hộp đêm Kim Sa Than quả thật đêm nay có đến nhưng chúng ta vừa xuất hiện thì anh ta đã rời đi theo lối chuyên dùng của phòng bao rồi.”
Tịch Thần Hạn đi tới trước tủ rượu, anh rót một ly rượu rồi khẽ lắc, đôi ngươi đen láy càng thâm sâu hơn.
“Hai năm nay hộp đêm Kim Sa Than từ lúc đổi chủ ở đây đã nổi lên rất nhiều trò đen tối! Lần này bọn họ lại vươn đến cả tập đoàn Thiên Quang của chúng ta.” Đông Thanh nói.
Vốn dĩ tập đoàn Thiên Quang đang thương lượng một đơn hàng lớn, ngay trước lúc ký hợp đồng một ngày, chủ bên ký hợp đồng đến hộp đêm Kim Sa Than một lần liền vội vã ký hợp đồng với công ty khác ngay trong tối đó khiến tập đoàn Thiên Quang tổn thất một khoản tiền lớn.
Tịch Thần Hạn cho người điều tra ra là chủ bên ký hợp đồng kia bị người khác quay được video nhạy cảm với phụ nữ, bị uy hiếp nên mới ký hợp đồng với người khác.
Mấy năm nay hộp đêm Kim Sa Than làm hết tất cả những thủ đoạn bẩn thỉu này để chiếm lợi kếch sử, đạt được mục đích —-SN TL Tiới phải vơ vét tài sản của mình.
Lần này bọn họ dám để ý đến tập đoàn Thiên Quan, đương nhiên Tịch Thần Hạn không thể nhân nhượng, nhất định phải điều tra được ông chủ đứng sau rốt cuộc là ai! “Đúng thật là một người rất xảo quyệt, biết cách năm nhược điểm của người khác để lợi dụng cho mình.” Tịch Thần Hạn hơi nhếch môi.
“Cậu Thần, trước đây chúng ta nghi ngờ là Cung Cảnh Hào.
Quả thật hiềm nghị của hắn lớn nhất, hắn cũng có động cơ.
Nhưng trong yến tiệc ở biệt thự lớn cậu Thần đã thăm dò Cung Cảnh Hào, hắn là một cậu chủ nhà giàu bất cần đời, cả ngày chơi bời lêu lổng, không giống người có lòng dạ thâm sâu như vậy.”
Tịch Thân Hạn đưa mắt nhìn màn đêm xa xăm ngoài cửa sổ, khỏe môi mang theo một nụ cười như có như không.
“Trước khi chưa hiểu rõ sự thật, ai cũng có khả năng! Nếu có người đứng sau chỉ điểm mưu lược cho hắn thì tình hình khác rồi.”
“Ý của cậu Thần là… Sau lưng Kim Sa Than còn có người? Đông Thanh mở to hai mắt.
” Đông Thanh, nước ở Kim Sa Than rất sâu đấy!”
“Nhưng..” Ánh mắt Tịch Thần Hạn lại sâu thêm: “Không vội, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ cháy nhà ra mặt chuột cả thôi.”
“Cậu Thần có kế hoạch rồi sao?”
Tịch Thần Hạn cười nhưng không nói gì, ánh mắt u ám, tối tăm không rõ.
Vũ Tiểu Kiều men theo đường đi về phía trước, trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt.
Điện thoại trong túi reo lên, cô mở túi ra thì phát hiện trong đó có một tờ giấy, mở ra xem thì…
Một tờ chi phiếu ba triệu tết
Nhất định là người đàn ông lạ mặt kia dùng món tiền này để chế giễu cô rẻ mạt
Vũ Tiểu Kiều muốn xé nát tờ chi phiếu này nhưng chợt khựng lại, mẹ cô còn cần món tiền này để cứu mạng.
Cô bắt điện thoại của An Tử Dụ nói cho cô ấy biết vị trí của mình.
An Tử Dụ chẳng mấy chốc đã lái xe đến rồi.
Vừa gặp mặt, Vũ Tiểu Kiều đã nhào vào lòng An Tử Dụ, khóc không thành tiếng.
“Tiểu Kiều, có phải bọn họ… ức hiếp cậu không?” An Tử Dụ nôn nóng đến khàn giọng: “Mình có đến hộp đêm tìm cậu nhưng không thấy cậu đầu cả.” Vũ Tiểu Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, mình rất ổn Chỉ là muốn khóc thôi, để minh khóc một lúc… “Mình chỉ khóc một phút thôi, chỉ một phút thôi…”
“… Được, cậu cứ khóc đi.” An Tử Dụ ôm chặt Vũ Tiểu Kiều, cũng khóc theo.
“An An, hu hu…”
Hai cô gái trên đường đêm, hôm nhau khóc nức nở.
Một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên dừng ở một chỗ cách họ không xa, tiếng thắng xe vang lên chói tại Cung Cảnh Hào xuống xe, bước lớn đi tới chỗ họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook