Vũ Tiểu Kiều đứng trong căn phòng tối như mực không có lấy một ánh đèn, cô không dám tiến về phía trước nửa bước.


Cô không biết người đàn ông được gọi là “cậu Thân” kia ngồi ở đâu, căn phòng tối om, cô chẳng nhìn thấy gì hết.


Cô thử tiến về phía trước một bước rồi lại dừng lại.

“Cậu Thần” này liệu có phải là một tên biến thái có sở thích quái dị hay không?
Nếu không sao lại không bật đèn cơ chứ?
Cô siết chặt đôi bàn tay, cổ lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói.

“Tôi, tôi… Tôi không phải.


Cô muốn giải thích mình không phải phục vụ ở đây, chỉ mong đối phương đừng làm khó có, nhưng vừa mở miệng định giải thích liền nghe thấy một giọng đầy từ tính phát ra từ phía sâu trong góc phòng.

“Lại đây.


Giọng anh rất nhẹ nhưng lại ẩn chứa khí thế ra lệnh bá đạo, khiến người nghe vô thức thuần phục.


Vũ Tiểu Kiều hướng về phía giọng nói kia phát ra, lần mò tiến về phía trước.


Trong phòng rất tối, cái gì cũng không thấy, bỗng nhiên đụng phải đồ vật nào đó, cô liền thò tay sờ thử…

Chắn chắn đây là đôi chân của đàn ông, cơ thịt rần rồi, chạm vào có cảm giác săn chắc.

“Sờ đủ chưa?” Tịch Thần Hạn thấp giọng hỏi.

“A!”
Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức lùi về sau mấy bước, không biết lại đụng phải cái gì liên ngã nhào xuống đất.

manquyen ru toi
Trong lòng cảm thấy kinh hoàng, cô nhìn về phía người đàn ông ấy, tuy không rõ khuôn mặt ra sao nhưng trong bóng tối lại thấy rõ đôi mắt sắc bén như chim ưng Căn phòng lặng như tờ, yên tĩnh đến mức nghe rõ mồn một tiếng thở đều đều của anh.

không gian càng yên tĩnh, Vũ Tiểu Kiều càng sợ hãi.


Cô nam quả nữ cùng ở trong căn phòng không có lấy một ảnh đèn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đáng sợ.


Tịch Thần Hạn quẹt một que diêm, ngọn lửa nho nhỏ sáng bừng lên trong căn phòng tối đen, chiếu sáng nửa gương mặt vô cùng anh tuấn của anh.


Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy đôi môi anh mỏng đẹp như cánh hoa, sống mũi cao thẳng, còn lúc anh rũ mí mắt xuống, từng chiếc lông mi ngả bóng xuống trên gương mặt của anh thật đẹp.


Người đàn ông này….


Tim Vũ Tiểu Kiều không kìm nổi hằng một nhịp.


Anh quá anh tuấn, khuôn mặt này chắc chắn khiến mọi cô gái điên cuồng.

Nhưng chẳng thể ngờ, người đàn ông anh tuấn khí chất cao quý như vậy lại đến nơi này tìm đàn bà!
Tịch Thần Hạn châm một điều thuốc, chậm rãi hút.


Mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, không gian yên lặng đến mức nghe được âm thanh điều thuốc bị đốt cháy.


Vũ Tiểu Kiều mấp máy miệng, lời đã đến miệng nhưng lại quên mất bản thân muốn nói gì, thất thần nhìn người đàn ông dưới ánh lửa lúc mờ lúc tỏ.


Người đàn ông này……
Hình như cô đã gặp ở đầu đỏ?
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? “Ông chủ của cô giao cho cô làm những việc gì?” Tịch Thần Hạn tra hỏi.

“Hả?” Vũ Tiểu Kiều không hiểu.

“Cô gái, đừng chơi trò giả ngu với tôi.” Tịch Thần Hạn trầm giọng, lộ ra vài phần dữ tợn.


“Anh đang nói cái gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không hiểu.


Tịch Thần Hạn đứng dậy, dụi tắt điều thuốc trong tay.

Ảnh sáng duy nhất trong căn phòng bị dập tắt khiến không gian càng trống rỗng, tĩnh lặng.

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn anh, tuy không thấy rõ nhưng cô cảm nhận được thân hình cao lớn, khi thể khiến người ta sợ hãi của anh.


Theo bản năng, cô lùi về phía sau vài bước
Tịch Thần Hạn bước tới, dễ dàng tìm được chính xác vị trí của cô, vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh.


Người đàn ông này có mắt thần đấy à?
Vũ Tiểu Kiều sợ hãi giãy giụa, anh liền vươn bàn tay còn lại tóm lấy vòng eo mảnh khảnh, kéo cô vào trong lồng ngực to lớn của mình.

“Hắn cho cô bao nhiêu tiền? Tôi cho gấp đôi, nói kế hoạch của hắn cho tôi nghe”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Anh nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu”
“Ra giá đi!”
Tim Vũ Tiểu Kiều thót lên một nhịp.


Hiện giờ cô rất cần tiên, một câu “Ra giá đi” hào phóng của anh thực sự quá hấp dẫn đối với cô.


Cô rất muốn mở miệng nói cần ba triệu tệ để cứu mẹ ra khỏi tù.


Nhưng… “Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, tôi cũng chẳng có ông chủ nào cả”
Tịnh Thần Hạn cười lạnh một tiếng, vòng tay càng dùng sức khiến Vũ Tiểu Kiều cảm thấy khó thở.

“Cô do dự!”
Đến cảm xúc của cô mà anh cũng có thể đoán ra được.


modh duyen ru toi
Vũ Tiểu Kiều càng thêm sợ hãi người đàn ông này, trực giác mách bảo, anh là một nhân vật không thể trêu chọc.

“Hay là điều kiện của tôi không đủ hấp dẫn?” Tịnh Thần
Hạn nói,
Vũ Tiểu Kiều có chút tức giận: “Sao anh lại tự tin đến vậy! Tôi nói rồi, tôi không có ông chủ nào cả.”
“Gap ba!”
Vũ Tiểu Kiều có thể khẳng định chắc chắn rằng người đàn ông này vô cùng tự phụ
Ngón tay Tịch Thần Hạn siết chặt lại như muốn bóp nát cảm Vũ Tiểu Kiều.


Tay anh rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo như thấm qua da thịt, thẩm thấu sâu tận đáy lòng Vũ Tiểu Kiều.


Hai tay cô đặt trên lồng ngực hắn, cố gắng đẩy nhưng có đẩy thế nào cũng không thoát ra được.

Lòng bàn tay cách một lớp lụa lạnh lẽo chạm lên lồng ngực kiên cổ của anh, cảm nhận được độ ẩm cơ thể anh khiến tim cô đột nhiên run lên, cảm giác như điện giật chạy dọc từ lòng bàn tay truyền đến toàn thân.


Tịch Thần Hạn giễu cợt một tiếng, giọng điệu xem thường.

“Sao nào? Lại muốn quyến rũ tôi à?”.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương