Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
-
Chương 701: So sánh
Editor: May
Phong Ngật ngồi ở giữa Phong Thánh và Phong Diệc Hàm, ánh mắt hai người giao lưu, anh toàn xem ở trong mắt.
Nếu đổi là lúc trước, anh khẳng định sẽ giúp Phong Diệc Hàm nói mấy câu, nhưng lúc này, anh thấp liễm mặt mày, liền giống như không có nhìn thấy, phía sau lưng dựa vào trên ghế dựa, lẳng lặng nghe trầm mặc không lên tiếng.
Vốn tưởng rằng sau khi Phong Diệc Hàm đáp xong như vậy, nhạc đệm nhỏ này cứ như vậy trôi qua.
Ai ngờ Phong Diệc Hàm thấy những người khác không nói lời nào, cô ta đột nhiên ngước mắt lần nữa, nghiêng người nhìn Phong Thánh nói: “Đúng vậy đó anh hai, trước kia anh cũng không tham dự sinh nhật của em, hiện tại anh lại muốn giúp em gái làm tiệc sinh nhật, có phải có chút quá bất công hay không?”
Không ai phát hiện, tay dưới bàn của Phong Diệc Hàm, gắt gao nắm thành một nắm tay, bởi vì quá dùng sức, khớp xương ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cô ta là nương theo dưới tình huống người cả nhà đều ở đây, mới dám dùng loại ngữ khí mang theo chất vấn này hỏi Phong Thánh.
Nếu đổi là khi một mình, cô khẳng định không dám hỏi, cho dù hỏi, Phong Thánh khẳng định cũng sẽ không trả lời cô, thậm chí có thể đến liếc nhìn cô một cái cũng là xa xỉ.
Lạc Anh nhìn thần sắc Phong Diệc Hàm còn tính là bình thường, ngữ khí lại mang theo chất vấn mơ hồ, bà đột nhiên liền có chít lo lắng, bà suy nghĩ nhiều sao?
Vì sao bà cảm thấy Phong Diệc Hàm giống như đang nhằm vào Ương Ương.
Đối mặt với nghi ngờ của Phong Diệc Hàm, Phong Thánh cũng không thèm nhìn tới cô ta, chỉ không chút để ý mà nói: “Năm trước sinh nhật cô tôi đi công tác ở nước ngoài, tham dự như thế nào?”
“Đó chỉ là năm trước!” Ngữ khí Phong Diệc Hàm có chút gấp có chút kích động, “Mỗi năm sinh nhật trước kia của em, anh không phải trực tiếp không tham dự, chính là xuất hiện một chút liền rời đi sớm.”
Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm từng bước ép sát, cô yên lặng rũ đôi mắt xuống.
Phong Diệc Hàm lại đang so sánh với cô, bữa cơm này ăn xong, khẳng định Phong Diệc Hàm liền càng chán ghét cô.
Phong Ngật thấy Phong Diệc Hàm ở ngay trước mặt người nhà, từng bước ép sát truy vấn như vậy, anh rốt cuộc xem không nổi nữa.
“Anh hai là công sự bận rộn mới có thể rời đi trước. Lại nói, không phải mỗi năm anh hai đều có chuẩn bị quà sinh nhật cho em sao? Đó chính là tâm ý.” Phong Ngật cười ôn nhuận, an ủi Phong Diệc Hàm.
Phong Ngật ngồi ở giữa Phong Thánh và Phong Diệc Hàm, ánh mắt hai người giao lưu, anh toàn xem ở trong mắt.
Nếu đổi là lúc trước, anh khẳng định sẽ giúp Phong Diệc Hàm nói mấy câu, nhưng lúc này, anh thấp liễm mặt mày, liền giống như không có nhìn thấy, phía sau lưng dựa vào trên ghế dựa, lẳng lặng nghe trầm mặc không lên tiếng.
Vốn tưởng rằng sau khi Phong Diệc Hàm đáp xong như vậy, nhạc đệm nhỏ này cứ như vậy trôi qua.
Ai ngờ Phong Diệc Hàm thấy những người khác không nói lời nào, cô ta đột nhiên ngước mắt lần nữa, nghiêng người nhìn Phong Thánh nói: “Đúng vậy đó anh hai, trước kia anh cũng không tham dự sinh nhật của em, hiện tại anh lại muốn giúp em gái làm tiệc sinh nhật, có phải có chút quá bất công hay không?”
Không ai phát hiện, tay dưới bàn của Phong Diệc Hàm, gắt gao nắm thành một nắm tay, bởi vì quá dùng sức, khớp xương ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cô ta là nương theo dưới tình huống người cả nhà đều ở đây, mới dám dùng loại ngữ khí mang theo chất vấn này hỏi Phong Thánh.
Nếu đổi là khi một mình, cô khẳng định không dám hỏi, cho dù hỏi, Phong Thánh khẳng định cũng sẽ không trả lời cô, thậm chí có thể đến liếc nhìn cô một cái cũng là xa xỉ.
Lạc Anh nhìn thần sắc Phong Diệc Hàm còn tính là bình thường, ngữ khí lại mang theo chất vấn mơ hồ, bà đột nhiên liền có chít lo lắng, bà suy nghĩ nhiều sao?
Vì sao bà cảm thấy Phong Diệc Hàm giống như đang nhằm vào Ương Ương.
Đối mặt với nghi ngờ của Phong Diệc Hàm, Phong Thánh cũng không thèm nhìn tới cô ta, chỉ không chút để ý mà nói: “Năm trước sinh nhật cô tôi đi công tác ở nước ngoài, tham dự như thế nào?”
“Đó chỉ là năm trước!” Ngữ khí Phong Diệc Hàm có chút gấp có chút kích động, “Mỗi năm sinh nhật trước kia của em, anh không phải trực tiếp không tham dự, chính là xuất hiện một chút liền rời đi sớm.”
Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm từng bước ép sát, cô yên lặng rũ đôi mắt xuống.
Phong Diệc Hàm lại đang so sánh với cô, bữa cơm này ăn xong, khẳng định Phong Diệc Hàm liền càng chán ghét cô.
Phong Ngật thấy Phong Diệc Hàm ở ngay trước mặt người nhà, từng bước ép sát truy vấn như vậy, anh rốt cuộc xem không nổi nữa.
“Anh hai là công sự bận rộn mới có thể rời đi trước. Lại nói, không phải mỗi năm anh hai đều có chuẩn bị quà sinh nhật cho em sao? Đó chính là tâm ý.” Phong Ngật cười ôn nhuận, an ủi Phong Diệc Hàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook