Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
-
Chương 66: Anh đừng làm loạn
Editor: May
Hai cha con lại nói những chuyện khác, không tấn công được Phong Thánh - cục đá này, cuối cùngPhong Khải Việt liền xám xịt khỏi phòng sách.
Khi Phong Thánh bận xong đi ra từ phòng sách, vừa mở cửa liền đúng lúc thấy Lạc Ương Ương đi lên từ dưới lầu.
Trên hành lang Lạc Ương Ương vốn đi nhẹ nhàng, khi đi qua phòng sách, bị cửa đột nhiên mở ra làm hoảng sợ.
Nhìn thấy là Phong Thánh, Lạc Ương Ương lập tức liền quay đầu nhìn về phía trước, giống như không thấy anh liền chuồn mất.
“Đứng lại!” Đối với hành vi nhìn thấy anh liền chạy của Lạc Ương Ương, Phong Thánh tựa hồ có chút khó chịu.
Cô giống như rất không muốn thấy anh?
“……” Lạc Ương Ương mới chạy chậm hai bước, vội vàng dừng bước chân lại, nhưng cô không quay đầu lại, cũng không nói lời nào.
Vương bát đản, đứng lại gì chứ?
Đây chính là ở hành lang, Phong Thánh hẳn là sẽ không xằng bậy đi?
Dù sao, chẳng may có người lên lầu nhìn thấy bọn họ……
Phong Thánh còn mặc quần tây áo sơ mi, chân thon dài luân phiên đi về phía trước, đảo mắt liền đứng ở trước mặt Lạc Ương Ương: “Cô rất sợ tôi?”
“Không, không có.” Lạc Ương Ương mắt nhìn thẳng nhìn ngực Phong Thánh, cũng không ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chỉ vội vàng lắc đầu.
Vương bát dê con, nếu biết cô sợ anh, liền không biết ngẫm lại vì sao cô sợ ư?
Ở nhà họ Phong, bóng đêm tối sầm cô liền sợ, sợ bị anh tra tấn.
Anh tinh lực tràn đầy lại không biết tiết chế như vậy, cô có thể không sợ sao?
“Vậy sao cô lại nói lắp?” Phong Thánh buông mắt lạnh xuống nhìn, hơi nheo lại.
Nói chuyện với anh lại dùng đỉnh đầu đen nhánh đối diện anh, là ý tứ gì?
Lạc Ương Ương bị sặc ngay mặt, cảm thấy thật mất mặt, còn có chút chột dạ, nhưng tức giận cũng là không nhỏ.
Chỉ thấy mí mắt cô khẽ nhếch, mắt to hạt châu hắc diệu thạch sáng lên, liền thẳng lăng lăng trừng mắt nhìn Phong Thánh.
Nhìn Lạc Ương Ương lửa giận khắp nơi, đáy mắt còn mang theo ánh mắt u oán nhè nhẹ, mắt lạnh của Phong Thánh thâm thúy không ít, thần bí khó lường.
Hai cha con lại nói những chuyện khác, không tấn công được Phong Thánh - cục đá này, cuối cùngPhong Khải Việt liền xám xịt khỏi phòng sách.
Khi Phong Thánh bận xong đi ra từ phòng sách, vừa mở cửa liền đúng lúc thấy Lạc Ương Ương đi lên từ dưới lầu.
Trên hành lang Lạc Ương Ương vốn đi nhẹ nhàng, khi đi qua phòng sách, bị cửa đột nhiên mở ra làm hoảng sợ.
Nhìn thấy là Phong Thánh, Lạc Ương Ương lập tức liền quay đầu nhìn về phía trước, giống như không thấy anh liền chuồn mất.
“Đứng lại!” Đối với hành vi nhìn thấy anh liền chạy của Lạc Ương Ương, Phong Thánh tựa hồ có chút khó chịu.
Cô giống như rất không muốn thấy anh?
“……” Lạc Ương Ương mới chạy chậm hai bước, vội vàng dừng bước chân lại, nhưng cô không quay đầu lại, cũng không nói lời nào.
Vương bát đản, đứng lại gì chứ?
Đây chính là ở hành lang, Phong Thánh hẳn là sẽ không xằng bậy đi?
Dù sao, chẳng may có người lên lầu nhìn thấy bọn họ……
Phong Thánh còn mặc quần tây áo sơ mi, chân thon dài luân phiên đi về phía trước, đảo mắt liền đứng ở trước mặt Lạc Ương Ương: “Cô rất sợ tôi?”
“Không, không có.” Lạc Ương Ương mắt nhìn thẳng nhìn ngực Phong Thánh, cũng không ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chỉ vội vàng lắc đầu.
Vương bát dê con, nếu biết cô sợ anh, liền không biết ngẫm lại vì sao cô sợ ư?
Ở nhà họ Phong, bóng đêm tối sầm cô liền sợ, sợ bị anh tra tấn.
Anh tinh lực tràn đầy lại không biết tiết chế như vậy, cô có thể không sợ sao?
“Vậy sao cô lại nói lắp?” Phong Thánh buông mắt lạnh xuống nhìn, hơi nheo lại.
Nói chuyện với anh lại dùng đỉnh đầu đen nhánh đối diện anh, là ý tứ gì?
Lạc Ương Ương bị sặc ngay mặt, cảm thấy thật mất mặt, còn có chút chột dạ, nhưng tức giận cũng là không nhỏ.
Chỉ thấy mí mắt cô khẽ nhếch, mắt to hạt châu hắc diệu thạch sáng lên, liền thẳng lăng lăng trừng mắt nhìn Phong Thánh.
Nhìn Lạc Ương Ương lửa giận khắp nơi, đáy mắt còn mang theo ánh mắt u oán nhè nhẹ, mắt lạnh của Phong Thánh thâm thúy không ít, thần bí khó lường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook