Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
-
Chương 58: Ngoan ngoãn trả lời
Editor: May
Giọng nói giàu từ tính của anh, thật ra rất êm tai, nhưng trong giọng nói kia giống như tự mang lạnh lẽo trời sinh, luôn có thể làm người nghe không khỏi khẩn trương, sinh ra ý niệm muốn thần phục anh.
Mắt to hắc diệu thạch của Lạc Ương Ương chớp vài cái, lúc này mới phản ứng lại Phong Thánh nói đến là Hoa Nhất Phi.
Nói đến Hoa Nhất Phi, Lạc Ương Ương đột nhiên nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn: “Di động của tôi còn ở trên xe anh!”
Lạc Ương Ương kinh hô một tiếng, quay người lại liền nhìn về phía sau.
Ghế sau rỗng tuếch, cũng không có nhìn thấy di động của cô, Lạc Ương Ương chưa từ bỏ ý định tay trái chống lưng ghế, toàn bộ phần thân trên đều hướng về ghế sau tìm kiếm di động của cô.
Lúc cô giáo Ôn tìm được ôc, nói gọi di động cho cô sao lại là một người đàn ông nghe máy, nghe ngữ khí tựa hồ cho rằng bà là bạn học nữ cùng ban làm loạn quan hệ nam nữ, khiến bà buồn bực muốn chết.
Xe hơi vẫn còn đang chạy, Lạc Ương Ương cứ như vậy không quan tâm bò về ghế sau, Phong Thánh nhìn cô vểnh mông nhỏ lên, trở tay liền ‘ bốp ’ một cái, lạnh nhạt nói: “Ngồi yên.”
Cả người Lạc Ương Ương run lên, chợt cảm thấy mông nhỏ nóng rát, tuy rằng Phong Thánh vỗ đến rất dùng sức, nhưng cô không phải là đau, mà là xấu hổ.
Cái đánh này, làm cô nhớ tới tối hôm qua chuyện bị Phong Thánh đánh mông hai cái, tay Lạc Ương Ương duỗi sờ soạng dưới ghế sau, yếu ớt rụt trở về, yên lặng mà ngồi vững.
Cô đã thành niên, còn bị đét mông, đây quả thực là sỉ nhục!
Trong lòng Lạc Ương Ương rất tức giận, rất muốn rống với Phong Thánh, về sau không cho phép lại đánh mông nhỏ của cô.
Chỉ là, lén liếc mắt nhìn mặt lạnh của anh một cái, cô vẫn là không có dũng khí rống anh.
Khi đèn đỏ dừng lại lần nữa, Phong Thánh xoay mắt lạnh liếc Lạc Ương Ương, ngữ khí không tốt nói: “Cô còn chưa có trả lời vấn đề của tôi.”
“……” Lạc Ương Ương mở to mắt to vô tội, ở trong ánh mắt ngầm có ý nguy hiểm của Phong Thánh, chậm nửa nhịp nhớ tới vấn đề vừa rồi của anh, “Anh nhận điện thoại của cô giáo Ôn, hẳn là biết chuyện đạo diễn hoa muốn gặp mặt tôi.”
Lạc Ương Ương lại không tự giác ở trong lòng nguyền rủa, nhưng cô trừ bỏ ngoan ngoãn trả lời, vẫn không dám biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào.
Giọng nói giàu từ tính của anh, thật ra rất êm tai, nhưng trong giọng nói kia giống như tự mang lạnh lẽo trời sinh, luôn có thể làm người nghe không khỏi khẩn trương, sinh ra ý niệm muốn thần phục anh.
Mắt to hắc diệu thạch của Lạc Ương Ương chớp vài cái, lúc này mới phản ứng lại Phong Thánh nói đến là Hoa Nhất Phi.
Nói đến Hoa Nhất Phi, Lạc Ương Ương đột nhiên nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn: “Di động của tôi còn ở trên xe anh!”
Lạc Ương Ương kinh hô một tiếng, quay người lại liền nhìn về phía sau.
Ghế sau rỗng tuếch, cũng không có nhìn thấy di động của cô, Lạc Ương Ương chưa từ bỏ ý định tay trái chống lưng ghế, toàn bộ phần thân trên đều hướng về ghế sau tìm kiếm di động của cô.
Lúc cô giáo Ôn tìm được ôc, nói gọi di động cho cô sao lại là một người đàn ông nghe máy, nghe ngữ khí tựa hồ cho rằng bà là bạn học nữ cùng ban làm loạn quan hệ nam nữ, khiến bà buồn bực muốn chết.
Xe hơi vẫn còn đang chạy, Lạc Ương Ương cứ như vậy không quan tâm bò về ghế sau, Phong Thánh nhìn cô vểnh mông nhỏ lên, trở tay liền ‘ bốp ’ một cái, lạnh nhạt nói: “Ngồi yên.”
Cả người Lạc Ương Ương run lên, chợt cảm thấy mông nhỏ nóng rát, tuy rằng Phong Thánh vỗ đến rất dùng sức, nhưng cô không phải là đau, mà là xấu hổ.
Cái đánh này, làm cô nhớ tới tối hôm qua chuyện bị Phong Thánh đánh mông hai cái, tay Lạc Ương Ương duỗi sờ soạng dưới ghế sau, yếu ớt rụt trở về, yên lặng mà ngồi vững.
Cô đã thành niên, còn bị đét mông, đây quả thực là sỉ nhục!
Trong lòng Lạc Ương Ương rất tức giận, rất muốn rống với Phong Thánh, về sau không cho phép lại đánh mông nhỏ của cô.
Chỉ là, lén liếc mắt nhìn mặt lạnh của anh một cái, cô vẫn là không có dũng khí rống anh.
Khi đèn đỏ dừng lại lần nữa, Phong Thánh xoay mắt lạnh liếc Lạc Ương Ương, ngữ khí không tốt nói: “Cô còn chưa có trả lời vấn đề của tôi.”
“……” Lạc Ương Ương mở to mắt to vô tội, ở trong ánh mắt ngầm có ý nguy hiểm của Phong Thánh, chậm nửa nhịp nhớ tới vấn đề vừa rồi của anh, “Anh nhận điện thoại của cô giáo Ôn, hẳn là biết chuyện đạo diễn hoa muốn gặp mặt tôi.”
Lạc Ương Ương lại không tự giác ở trong lòng nguyền rủa, nhưng cô trừ bỏ ngoan ngoãn trả lời, vẫn không dám biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook