Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!
Chương 27: Muốn làm cô ăn chút đau khổ

Cô bấy giờ rốt cuộc mới biết hắn là người trong Lục gia.

Hắn là kẻ độc tài của Lục gia, cũng là người nắm giữ hàng tỉ tài phú.

Chính là, đến cuối cùng,cô cũng phải cự tuyệt lời đề nghị của đối phương

Cô muốn li hôn, nhưng không phải vì hắn

Nói không ngoa, đem Lục Kình Hạo so sánh với hắn, hẳn Lục Dục Thần mới là người ăn thịt không nhả xương trong truyền thuyết

Tại ngoại ô Đường gia, Đường Tâm Lạc đứng ở biệt thự ngoài ấn vang chuông cửa, cách đó không xa, một chiếc màu đen siêu xe đang đổ bên kia đường.

Trên xe, Mạnh Trạch đang ở gọi điện thoại:

"Lục gia, người đã đưa đến...... Những người đó cũng ở Đường gia."

Sáng sớm hôm nay liền phái người đi đưa tới tin tức, Đường lão bà mang theo tiểu nữ nhân trở lại thành phố A, hiện giờ chỉ sợ đã ở Đường gia chờ Đường Tâm Lạc trở về.

Lục Kình Hạo hôm nay đích thân đi đón Đường lão bà, "Bắt gian" ở phía trước, nháo sự ở phía sau, Lục Kình Hạo đối phó Đường Tâm Lạc thủ đoạn thật là liên hoàn không dứt.

Bên kia đầu dây điện thoại, Lục Dục Thần thanh âm lạnh lùng truyền đến:

"Cho bọn họ làm ồn ào, đến thời điểm lại ra tay."

Tiểu nữ nhân kia chắc hẳn chưa thấy qua lòng dạ hiểm ác, hắn cho cô tình thương cô lại cự tuyệt. Nếu như vậy, hắn liền không giúp cô bị tên đầu trâu mặt ngựa kia lừa gạt, làm cô phải tự đối mặt nó, làm cô một bước cũng không thể lùi được..

"Là, Lục gia." Mạnh Trạch reo lên trong điện thoại, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía biệt thự của Đường Tâm Lạc.

*

Biệt thự mở ra

"Tiểu thư, ngươi đã trở lại? Cô không phải cùng......" Đến mở cửa chính là Lam một người hầu, nhìn đến Đường Tâm Lạc tựa hồ thập phần kinh ngạc.

"Cùng?" Đường Tâm Lạc nhướng mày hỏi đối phương.

Người hầu trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn: 

"Không, không có gì...... Tiểu thư, người trở về thì tốt rồi, lão thái thái cùng cô thái thái đã trở lại, vừa đến trong chốc lát."

Đường Tâm Lạc tú khí lông mày không khỏi nhíu lại: "Nãi nãi cùng ai đã trở lại?"

"Là, Mật Nhi tiểu thư, cũng đi theo cùng nhau đã trở lại. Còn có......" Người hầu biết chính mình nói nhiều, vội vàng câm miệng.

Đường Tâm Lạc lực chú ý đều ở lời nói phía sau của người hầu, vẫn chưa phát hiện dị thường.

"Ta đã biết, đi trên lầu đem ta mắt kính của ta tới" Không có mắt kính liền không có cảm giác an toàn, Đường Tâm Lạc đi vào cửa chính đổi giày, trong chốc lát người hầu liền đem mắt kính đưa đến tay cô.

Kính đen được mang lên, tầm mắt tức khắc trở nên rõ ràng, cũng che lấp dung nhan tuyệt mỹ. Đường Tâm Lạc ngồi đổi giày ở trên ghế hít sâu, chờ đến tâm tình bình phục đến nơi của lão thái thái

Trong đại sảnh không có một bóng người, không có nghe được Đường lão thái thái lớn giọng, Đường Tâm Lạc cảm thấy sự tình có chút kỳ quái.

Cô đến chỗ người hầu hỏi: "Lão thái thái cùng Mật Nhi tiểu thư đâu?"

Người hầu nhìn nhìn cô, ấp a ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra mấy chữ: "Thư, thư phòng......"

Đường Tâm Lạc sắc mặt biến đổi, lập tức từ tầng trệt bước lên lầu hai thư phòng, vừa trở về liền chui vào thư phòng, muốn nói hai mẹ con họ không có âm mưu cô tuyệt đối không tin.

Vừa mới đi đến cửa thư phòng, cô liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói lanh lảnh của Đường gia lão thái thái kia:

" Con bé đó khi nào mới trở về! Nơi đây không đáng về hay không muốn gặp ta?"

Một lát sau, quản gia run run rẩy rẩy thanh âm vang lên: "Lão thái thái, văn kiện sở hữu đều ở đây. Đường phu nhân đang trong quá trình điều trị, tôi điều theo ý người phân phó trộm hết lên đây. Đến nỗi tiểu thư, có khả năng cứu vãng một chút liền trở lại."  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương