Tắt đèn, ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, trong căn phòng nhỏ, trên chiếc giường chỉ rộng 1m5 có ba mẹ con đang nằm.

Đường Du Du mỗi bên ôm một đứa, hai đứa nhóc đang yên tĩnh nép vào lòng mẹ, vui chơi ầm ĩ cả một ngày, hai đứa nhỏ đã rất buồn ngủ.

Đường Du Du nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nhỏ của hai đứa, trong đầu cũng dần bình tĩnh lạiNhìn tình hình như vậy, xem ra ngày mai cô vẫn phải quay lại nhà họ Đường một chuyến, hơn nữa, cô phải tranh thủ lúc cha có ở nhà thì mò tới.

Cho dù hai mẹ con ‘cực phẩm’ kia không chịu giao di vật của mẹ cho cô, cha cô khẳng định sẽ còn giữ.

Hai đứa nhóc nghịch ngợm chơi đùa một hồi lâu, cuối cùng cũng ngủ gục trong vòng tay mẹ, hai đứa ngủ trông không khác gì hai thiên sứ nhỏ.

Đường Du Du cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, rút lại cánh tay bị hai đứa nhỏ gối đầu đến tê dại.


Thật cẩn thận bước xuống giường, dưới ánh đèn ấm áp, cô nhìn hai bé con đáng yêu đang say giấc, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

Mặc kệ ở bên ngoài phải chịu ủy khuất như thế nào, nhưng khi đối mặt với hai đứa nhỏ cô đều tỏ ra không có việc gì cả.

Đẩy cửa phòng của dì cả, Trình Uyển Liên còn chưa ngủ, bà đang khoác áo ngủ, ngồi ở mép giường uống nước.

“Du Du, ngay cả di vật của mẹ cháu mà bọn họ cũng không chịu đưa ra à? Quả thực quá đáng.

” Trình Uyển Liên lập tức thay cô oán giận.

Đường Du Du ủ rũ sa sút tinh thần ngồi xuống, nhìn cánh tay mình, chỗ bị người đàn ông kia nắm chặt hình như còn có chút ê ẩm.

“Du Du, con hãy đi tìm cha con đi, cùng ông ấy nói chuyện hẳn hoi, ông ấy khẳng định sẽ trả lại di vật của mẹ cháu cho cháu.

” Trình Uyển Liên nhìn vẻ mặt mất mát ưu thương của cháu gái, tuy rằng tức giận, nhưng lại càng thấy đau lòng nhiều hơn.

“Dì cả, có thể đồng ý với cháu một chuyện hay không, đừng nói về chuyện cháu có hai đứa nhỏ cho bất cứ ai, cho dù có là người của nhà họ Đường đi nữa……” Đường Du Du ngẩng đầu, ánh mắt có chút khẩn cầu.

“Ta đương nhiên sẽ không nói ra, người ngoài hỏi, ta sẽ nói là được nhận tiền chăm lo cho hai đứa nhỏ.

” Dì cả cùng biết Đường Du Du đang muốn bảo vệ con cái của mình, thật đúng là khổ thân cháu gái bà.


“Cảm ơn dì cả!” Đường Du Du cười cười với vẻ mặt cảm kích.

Trình Uyển Liên nhìn cháu gái đang gượng cười, lại thở dài một hơi: “Du Du, cha của hai đứa nhỏ là ai, cháu thật sự không biết sao?”“Không biết, cũng không muốn biết.

” Đường Du Du trước nay không nghĩ tới chuyện này, cô cũng không dám suy nghĩ.

“Ôi, nếu như hai đứa nhỏ có cha, cháu cũng không phải một mình nuôi con vất vả như vậy.

”“Cháu không thấy vất vả, hai đứa nhỏ đều hiểu chuyện, cũng rất nghe lời, cháu cũng được coi như là một người mẹ hạnh phúc rồi.

” Đường Du Du cười giống như một đứa trẻ vậy.

Đối với cô, hai đứa nhỏ là toàn bộ thế giới, là ánh mặt trời của cuộc đời này.

Trình Uyển Liên nhìn khuôn mặt non trẻ của cháu gái, rõ ràng bản thân con bé trông cũng chẳng khác gì một đứa trẻ……Sáng sớm mai, đồng hồ báo thức mà Đường Du Du đã đặt trước đúng giờ vang lên, cô nhanh chóng bò xuống giường, vừa cầm lấy dây thun cột lại mái tóc dài, vừa nhanh chóng chạy vào nhà tắm.


“Du Du, dậy rồi hả?” Trình Uyển Liên đang ở phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

“Vâng, bọn nhỏ còn phải tới nhà trẻ báo danh nữa ạ.

”Sau khi Đường Du Du thu dọn xong mọi thứ, liền bắt đầu sửa soạn lại cho hai bé cưng dễ thương nhà mình.

Trước tiên cô gọi các con dậy, sau đó lại mặc đồ vào cho hai đứa“Mami…… Ôm ôm……” Đôi mắt to xinh đẹp của Đường Tiểu Duệ vẫn còn đang nhập nhèm, hiển nhiên là chưa ngủ đủ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Đường Du Du ôm con trai, vừa mặc đồ vào cho cậu bé lại vừa tranh thủ thời gian hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mịn,Đường Tiểu Duệ vô cùng đáng yêu, tùy ý để mẹ hôn loạn trên mặt mình, không hề tỏ ra ghét bỏ chút nào.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương