*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ninh Nhất Phàm cầm gối dựa sau lưng ném về phía Liễu Tự: "Tôi còn chưa đến mức đói bụng mà ăn bừa đâu.

Anh hạ giọng nhấn mạnh từng chữ, sau đó cất bước đi ra ngoài cửa, che giấu xấu hổ vì bị vạch trần.

Động lòng? Anh, Ninh Nhất Phàm sao? Không, làm sao anh lại động lòng với một người phụ nữ vừa xấu, vừa già, lại không thú vị được, không, tuyệt đối không.

"Ừ, không phải đói bụng ăn bừa, chỉ là có một loại phản ứng nào đó mà thôi" Người nào đó hơi dừng lại bước chân.


Liễu Tự nghe thấy thế trợn tròn mắt, trong lòng lại thực tình mừng thay cho Ninh Nhất Phàm, thật ra người đàn ông này bên ngoài lạnh lùng, chẳng khác gì Diêm Vương sống, nhưng nội tâm lại không phải như thế.

Anh ta biết Ninh Nhất Phàm hoàn toàn không yêu Cao Nhã Uyên, anh cưới cô ta, ngoài việc báo đáp ân tình, anh càng cảm thấy nếu như tất cả phụ nữ trên thế giới này đều như vậy thì cưới Cao Nhã Uyên chính là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì, nhiều năm như vậy, bên cạnh anh xuất hiện bao nhiêu người phụ nữ, béo gầy cao thấp đủ cả nhưng thật sự không một ai có thể làm cho anh đối xử có chút khác biệt, khó trách lòng anh dần nguội lạnh.

Nghĩ vậy, trong mắt của Liễu Tự lại có thêm ý cười, có lẽ duyên phận đã đến.

Sau khi Thẩm Ngọc Lam ra khỏi phòng khách sạn lại có cảm giác mất phương hướng, phải tìm nhân viên phục vụ hỏi vị trí sảnh tiệc.

Hôm nay, cô trang điểm cho Cao Nhã Uyên.

Bất kể như thế nào, cô sẽ không quên công việc của mình.

Nghĩ vậy, dưới chân rảo bước nhanh hơn một chút.

Thế nhưng khi đến sảnh tiệc cô phát hiện Cao Nhã Uyên đang nói chuyện phiếm cùng mấy người phụ nữ, cũng không có ý muốn tìm cô.


Lúc cô đến, quản lý Lâm nói nếu như Cao Nhã Uyên tìm cô thì sẽ gọi điện thoại cho cô.

Lại trở về phòng riêng cho khách, tìm một góc kín đáo không người, cô ngồi xuống.

Ngoài kia là thế giới không thuộc về cô, ở đây tuy có chút chật chội nhưng cô lại thấy an tâm.

Điện thoại kêu vang, cô lấy xem, thì ra là Hạ Phong gọi tới.

Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, trước kia cô còn cảm thấy người đàn ông này rất ấm áp nhưng giờ phút này cô mong rằng anh ta lạnh lùng giống như Ninh Nhất Phàm còn hơn.

Nghĩ đến Ninh Nhất Phàm, cô lại nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra trong phòng.

Trong lòng cô buồn bực, vì sao anh lại nói với Hạ Phong như vậy?
Cô là nhân viên của anh nhưng anh quản lý được sao? Chưa từng thấy người nào đã làm vua còn để ý đến lính quèn.

Chuông điện thoại vẫn kêu, cô nhận điện thoại, nhỏ giọng nói: "Hạ Phong à, tôi đã trở về...!Ừ, cám ơn anh đã quan tâm, sau này anh không cần liên lạc lại với tôi đâu"
"Thẩm Ngọc Lam.."
Người bên kia còn đang nói chuyện Thẩm Ngọc Lam đã vội cúp điện thoại, con người Hạ Phong cho dù tốt nhưng không có khả năng thuộc về cô, cứ dây dưa thể này còn không bằng buông tay nhau.


Quan trọng nhất là cô không tin rằng người không suy nghĩ cho cô thì sẽ thật lòng yêu CÔ.

Cho nên, dù biết rõ nói lời tuyệt tình như vậy sẽ làm Hạ Phong tổn thương nhưng mà hai người thật sự không có khả năng, thà chọn đau ngắn còn hơn đau dài.

Giờ phút này, cô bỗng nhiên thông suốt vì sao lúc trước mẹ cô luôn luôn bảo cô tránh xa Hạ Phong, chắc chắn là mẹ cô phát hiện Hạ Phong "không giống người bình thường".

Nhất định là mẹ cô không muốn cô và những người có tiền này dính líu quan hệ cho nên mới cản trở bằng mọi giá, mẹ cô không cho cổ lộ ra khuôn mặt thật của mình có lẽ nào cũng vì nguyên nhân này?
Hay là có nguyên nhân khác?
Ngẫm lại, trong lòng bỗng thấy ấm áp, có lẽ mẹ cô vẫn yêu cô, dù là từ nhỏ đến lớn mẹ cô chưa bao giờ coi trọng cô.

Bữa tiệc còn đang tiếp tục, Cao Nhã Uyên vẫn không tìm Thẩm Ngọc Lam sửa sang lớp trang điểm lấy một lần.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương