Chương 945

Người phụ nữ lúc này mới phục hồi tinh thân lại, xông lên như điên, gào thét lớn như bệnh nhân tâm thắn: “Cô! Có phải cô đã sớm biết rồi hay không! Là cô chơi tôi! Đồ tiện nhân!

Mày chơi tao!?”

Bà ta nồi điên lên như con rối, ai cũng không thèm phản ứng lại.

Nhưng người phụ nữ này đã bị khối phỉ thủy kính hồ già kích thích tới phát điên rôi, rõ ràng, rõ ràng là bà ta chỉ kém một bước là có thê giàu tol Khối đá thô kia là của bà ta! Là của bà tai Suy nghĩ này giống như cỏ dại điên sinh trưởng, chỉ nhìn thấy đã muốn xông lên cướp giật!

Hứa Sơn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản người phụ nữ.

“Buông tôi ra! Đó là phỉ thúy của tôi!”

Sắc mặt Diệp Như Hề vân luôn ôn hòa giờ cũng lạnh lùng hơn: “Dì à, tôi chọn xong đá thô phỉ thúy, dì đột nhiên chen ngang đòi lây, tôi nhịn, cũng nhường cho dì, còn làm bảo dì đi chọn lựa, thậm chí giữa đường hồi hận để dì sửa đổi, như thê nào, hiện tại dì đây còn muôn như thế nào?”

Người kia bị phản đòn thì á khẩu không trả lời được, ngay cả việc bà ta bất nạt người trẻ tuổi cũng bị lộ ra rồi, không có mặt mũi phản kháng.

Diệp Như Hề không tiếp tục dây dưa miền cho bản thân không vui, ánh mắt cô sắc bén, hơi thở của người vôn đi theo phía sau cũng. trở nên sãc bén lên, ngay cả người phụ nữ khí thế kiêu: ngạo kia cũng không dám mở miệng.

“Hứa Sơn, giữ phỉ thúy cho kỹ, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Đám người vây xem cũng không dám hé răng, ngay cả mấy người hô hào muốn mua lại bất cứ giá nào giờ cũng im Ïm.

Sau khi ra khỏi chợ đá thộ, sắc mặt Diệp Như Hề mới dịu đi rất nhiều, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt khâm phục của Ninh Cảnh Trạch .

“Hề Hè, tôi còn cho rằng em không bao giờ nồi giận với người khác đó.”

Diệp Như Hề dở khóc dở cười, nói: “Vỗn dĩ thấy bà ta lớn tuổi nên nhường nhịn một chút, nhưng được một tâc lại muôn tiền một thước thì nên thôi đi.”

“Lợi hại! Lúc này mới đúng chứ! Sao có thể để người ta chèn ép được, vừa rồi tôi còn muốn đánh người!”

Ninh Cảnh Trạch còn bày ra một tư thế muốn đánh nhau, nháy mắt chọc Diệp Như Hề bật cười.

Nhưng thái độ trò chuyện thân thiết của họ lại khiên sắc mặt Tạ Trì Thành càng lạnh hơn.

Nhóm phú nhị đại đi theo phía sau càng không dám hé răng, bọn họ ở trước mặt người khác còn dám làm càn, nhưng ở trước mặt Tạ Trì Thành, một đám đều ngoan ngoãn hết mực, không có cách nào khác, ai bảo giám độc Tạ người ta không phải nhị đại, mà là một thê hệ, là người mà ngay cả trưởng bối của bọn họ đêu phải tôn trọng.

Đoàn người rời khỏi chợ đá thô thì trực tiếp tới phòng đấu giá, Diệp Như Hề bởi vì đã lây được khôi phỉ thúy kính lão hỗ nên không cân mua gì nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy hứng thú với buồi đấu giá này.

Phú thương tới tham gia có rất nhiều, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, bọn họ đã tụ tập tốp năm tốp ba ở đại sảnh trò chuyện.

Dọc theo đường đi có vô số người đều dừng lại bước chân, hoặc là thấy mà cô ý đi tới, luôn tới chào hỏi một câu với Tạ. Trỉ Thành, lượn lờ tìm cảm giác tồn tại, khiến Tạ Trì Thành phiền không thôi, trực tiếp thuê một phòng riêng.

“Có muốn nghỉ ngơi chút không? Buổi đấu giá phải hai giờ nữa mới bắt đầu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương