Chương 20:

 

“Làm sao có thể thế được? Nhạc Nhạc không phải là gánh nặng của mami, Nhạc Nhạc là bảo bối lớn nhất của mami đó.”

 

“Thật vậy chăng? Vậy mami sẽ không bỏ lại Nhạc Nhạc một mình chứ?”

 

*Sẽ không, mami sẽ hứa với con, sau này dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Nhạc Nhạc.”

 

Nhạc Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy mami và hỏi: “Vậy mami vì sao trước đó lại không cần con? Viện trưởng nói, những đứa trẻ trong cô nhỉ viện đều là bị người ta vứt bỏ.”

 

Lồng ngực Diệp Như Hè vô cùng đau đón, tựa như dao cắt vậy.

 

Mắấy năm phải sống trong cô nhi viện vẫn luôn để lại bóng ma tâm lý thật lớn trong lòng Nhạc Nhạc, đây đều là lỗi của cô.

 

“Lúc ấy….. Mami không thể ra ngoài đón Nhạc Nhạc được, cho nên mới để viện trưởng thay thế mami chăm sóc Nhạc Nhạc, mami không có bỏ rơi Nhạc Nhạc mà không quan tâm.”

 

Nhạc Nhạc dường như bị cái cớ này thuyết phục, cũng không đau lòng nữa, mặt mày hớn hở chơi búp bê barbie.

 

Diệp Như Hề lại ở lại chơi với con bé một lát, liền chuẩn bị rời đi, cô còn muốn đi đưa cơm hộp tới cho Tạ An.

 

Từ sau khi rời khỏi phòng bệnh của Nhạc Nhạc, Diệp Như: Hề trực tiếp đi lên khu phòng bệnh vip ở tầng cao nhất.

 

Gần như cả một tầng đều được vậy kín người, còn có cả vệ sĩ đang canh gác Có lẽ là Tạ Trì Thành đã dặn dò trước, cho nên vệ sĩ cũng không làm gì khiến cô khó xử đã cho cô đi vào.

 

Tạ An đang ôm máy tính đánh số liệu, thời điểm nhìn thấy Diệp Như Hề bước vào, đôi mắt đều sáng lên, lập tức đem máy tính đặt qua một bên.

 

*“Dì xinh đẹp!”

 

Diệp Như Hề dở khóc dở cười với cách xưng hô này của cậu.

 

Nhạc Nhạc cũng thích gọi Tạ Trì Thành chú đẹp trai, hai cái đứa nhóc này không chỉ lớn lên trông giống nhau, thói quen gọi người khác cũng giống, nhưng mà tính cách lại cách rất xa.

 

Nhạc Nhạc hoạt bát rộng rãi là một cô gái nhỏ hay cười, Tạ An lại như ông cụ non thành thục ổn trọng, còn rất thông minh, biết dùng bản thân để uy hiếp daddy nhà mình.

 

“Tiểu An.”

 

*Di xinh đẹp à, dì đến muộn quá đó, cháu đã ở chỗ này chờ dì thật lâu.”

 

*Xin lỗi, dì còn phải qua thăm con gái, nên đã đến chậm một chút.”

 

“DÌì xinh đẹp cũng có con gái ư?”

 

Nhắc tới Nhạc Nhạc, trên mặt Diệp Như Hè lại lộ ra nụ cười dịu dàng, cô nói: “Đúng vậy, con bé tên là Nhạc Nhạc, trông rất giống cháu đấy, hai đứa lớn lên trông rất giống nhau.”

 

“Vẻ ngoài rất giống cháu sao?”

 

Diệp Như Hề cười gật gật đầu, đem đồ ăn đều mở ra, lập tức hương thơm đồ ăn đã lan tràn trong phòng.

 

“Vậy em ấy cũng đang ở chỗ này sao? Em áy bị sinh bệnh sao?”

 

Động tác của Diệp Như Hề dừng một chút, cô thở dài, nói: “Đúng vậy, em ấy sinh bệnh, Tiểu An cũng sinh bệnh, nhưng mà cả hai đứa đều sẽ tốt lên thôi.”

 

Đều sẽ tốt lên, cho dù muốn cô phải trả giá thế nào đi chăng nữa.

 

“Vậy dì đi trước nhé, lần sau lại đến thăm cháu.”

 

“Cháu chào dì!”

 

Sau khi Tạ An nhìn theo Diệp Như Hè rời đi, nhanh chóng đem đồ ăn ngon tống vào bụng, cái bụng nhỏ phình phình, cậu bé rất ít khi cảm nhận được loại cảm giác ăn no thỏa mãn như vậy.

 

Sau khi ăn sạch cơm hộp, Tạ An khoác áo, xỏ giày.

 

Cậu bé muốn đi xem cô em gái kia một chút, xem xem con gái của dì xinh đẹp có phải cũng rất xinh đẹp hay không.

 

Mới vừa đi ra cửa , đã bị vệ sĩ ngăn cản.

 

“Tiểu thiếu gia, cậu không thể rời khỏi phòng bệnh.”

 

Khuôn mặt nhỏ của Tạ An căng chặt, cặp mắt to tròn kia đã kế thừa được năm, sáu phần dáng vẻ của Tạ Trì Thành, rất dọa người.

 

“Tôi muốn đi xuống dưới một chút, tránh ra.”

 

“Tiểu thiếu gia, ông chủ đã dặn dò, cậu không thẻ rời đi.”

 

“Tôi là con trai của daddy, chỉ cần tôi làm nững thì có chuyện gì mà không được, chú xác định muốn đắc tội tôi sao?”

 

Nhóm vệ sĩ bị hù dọa, cho dù giám đốc Tạ không thường xuyên xuất hiện, nhưng mọi người đều rõ ràng tầm quan trọng của tiểu thiếu gia.

 

“Các người không yên tâm thì cứ đi theo phía sau tôi là được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương