Tổng Tài Cuồng Vợ
-
Chương 69
"Nướng cá?" Mặc Tây Quyết nheo mày, sắc mặt tò mò, "Nướng kiểu gì?" Ngôn Tiểu Nặc cưởi mim, "Chính là dùng lửa để nướng cá!"
Hi hi, cô biết Mặc Tây Quyết chưa từng tiếp xúc qua cuộc sống nông thôn nguyên sinh này.
Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, sự hào hứng của Phó học giả lại càng tăng lên, “Ừm, Thâm à, cháu phụ trách làm sạch cá nhé, hai đứa cháu gái phụ trách nướng cá, còn cháu Quyết thì làm mồi lửa và kẹp cá."
Phó Cảnh Thâm đồng ý trước: "Vâng ạ" "Hi, anh trai, anh là bác sĩ công việc này tụi em không có tay nghề bằng anh." Phó Cảnh Dao cười hi hi và nói, "Ông nội thật sáng suốt"
Phó học giả cảm thấy đắc ý rồi cười lên, khoé miệng của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, để anh làm bếp lửa và giá kẹp cá, loại công việc này mà được gọi là sáng suốt sao?
Mặt trời đã lặn đằng tây, giỏ cá của bốn người cũng đầy cá.
Bên canh ao cá có một cái đình 8 góc rất lớn, xung quang cái đình được dia bởi một lớp thảm dày, giờ thì phải cuộn tấm thảm lại, nếu trời lạnh thì mới bỏ ra dùng, không có một chút khe hở cảm thấy còn ẩm hơn cả có cửa sổ.
Ở đình có tấm thảm cho dù ngồi bệt hẳn xuống cũng không cảm thấy lạnh, tấm thảm rất mềm mại cảm giác rất dễ chịu.
Mặc dù nói Phó học giả giao nhiệm vụ cho Mặc Tây Quyết phụ trách về lửa, nhưng cả gia đình nhà họ Phó không có ai dám để cho Mặc Tây Quyết động chân động tay trở thành một người khuân vác cả.
Vì vậy, những việc mà Mặc Tây Quyết làm là, người hầu trong nhà mang đến một cái bếp điện lớn và anh chỉ cần nhe nhàng bật nút mở lên là được.
Còn Phó Cảnh Thâm thì thảm hơn nhiều, sự sach sẽ vốn dĩ của bác sĩ làm cho anh không dám mạnh tay mổ cá, buồn hơn nữa là giữa việc mổ cá và làm phẫu thuật đều như nhau, nhưng nếu là bệnh nhân thì họ có thể năm trên giường bệnh và để cho anh làm phẫu thuật, còn cá thì năm trên thớt và phải làm cho nó chết. "Bác sĩ Phó anh nên dùng dao làm cho con cá choáng trước đã" Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy liền lên tiếng, vì cá vật lộn làm cho nước bản tứ tung, mà con cá đó cuối cùng có thể vật lộn rất mạnh không thi sẽ không bắt được nó nữa. “Đánh nó bị choáng?" Phó Cánh Thâm cầm con dao chuẩn bị đánh choáng nó nhưng lại không biết đánh vào đầu.
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, "Giống như đánh vào người ý, anh đánh vài cái vào mông có thể làm họ ngất đi không?" "Nếu đánh được ở đầu thì tôi phải đánh ở đuôi làm gì?" Phó Cảnh Thâm cắn răng, tay giơ dao lên, ánh mắt anh dữ dội và toát mồ hôi ra. "Hay là đưa cho người hầu làm đi, đừng có làm tay mình chặt luôn thì xong." Mặc Tây Quyết thư thái nói, dáng vẻ như xem chuyện xôn xao mà không có quan tâm vậy.
Nhưng những người hầu sau khi mang lò than và giá kẹp đến đã được lệnh rút lui rồi, lúc này lại đi gọi người hầu thì đâu có kịp?
Hơn nữa là Phó Cảnh Thâm đã từ chối sự giúp đỡ của người hầu, lúc này nếu lại gọi người hầu tới không phải tự mình tát vào mặt mình sao?
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Bác sĩ Phó, hay là để tôi làm cho?" "Cô cứ ngồi ở đây, không được đi." Mặc Tây Quyết không chờ Phó Cảnh Dao đồng ý liền lên tiếng.
Phó học giả cũng nói: “Đúng đấy, con gái không nên làm những việc giết cá."
Phó Cảnh Dao biểu thị lực bất tòng tâm, "Hay anh làm con trạch trước đi?" "Con trach rất trơn lại rất khó giữ” Phó học giả nói với một thái độ rất chuyên nghiệp.
Phó Cảnh Thâm cảm thấy rất hối hận, sao anh không rời đi khi vào bữa chứ?
Ngôn Tieu Nac nhìn Mặc Tây Quyết, rồi nói nhỏ nhẹ: “Anh ấy làm gần được 10 phút rồi."
Mặc Tây Quyết không thể chịu được là ảnh mặt mong đợi của cô, đứng dậy bước tới cạnh Phó Cảnh Thâm, nói điềm đạm: “Để tôi." "Anh sao?" Phó Cảnh Thâm như đang xem chuyện cười vậy, "Một tổng giám đốc không bao giờ chạm tay vào những việc này lại tự mình giết cá sao?" "Giết cá có khó hơn câu cá không?" Mặc Tây Quyết hơi cau mày, anh thường có những câu làm người khác kinh ngạc, khiến cho Phó Cảnh Thâm không nói được gì. "Tổng giám đốc Mặc, hay là để em đi gọi người hầu đến?"
Phó Cảnh Dao nhìn anh cô bối rối và rất lo lắng nói với Mặc Tây
Quyết.
Mặc Tây Quyết không để ý những lời Phó Cảnh Dao nói, tay trái giữ chặt con cá, tay phải đạp con dao xuống, một đòn mạnh sau một tiếng đạp mạnh con cá cuối cùng cũng bị bất động
Moi người đều bị kinh ngạc, đặc biệt là Phó Cảnh Thâm, một gương mặt thanh tú thậm chí còn chết lặng hơn. "Đứng ngây ra đó làm gì?" Mổ bụng không phải là công việc của anh sao? Mặc Tây Quyết nhìn Phó Cảnh Thâm đang đứng như người gỗ rồi nói.
Phó Cảnh Thâm đi ra không một chút do dự, như thể con cá đang nằm đó là Mặc Tây Quyết vậy.
Sau đó Mặc Tây Quyết hoàn toàn không nhận ra điều đó, anh đứng bên cạnh ra chỉ huy: "Rửa sạch sẽ, anh xem ở chỗ này vẫn có có vết máu, còn nữa chút nữa anh cũng phải rửa tay cho thật sạch, tanh quả
Ngôn Tiểu Nặc sợ anh nói tiếp sẽ bị Phó Cảnh Thâm vứt hần con cả lên mặt anh, rõ ràng là đang khoe khoang mà, kiểu người này đảng bị đòn nhất.
Cô nhanh chóng nói: "Cảnh Dao, gia vị đều chuẩn bị xong chưa?"
Phó Cảnh Dao liền gật đầu, "Làm rất tốt." Cô nhìn về phía thành quả của Phó Cảnh Thâm và nói với Ngôn Tiểu Nặc, "Uyển Cừ chúng ta cùng đi kẹp cá đi." "Ừm." Ngôn Tiểu Nặc đồng ý.
Đặt cả đã làm sạch lên một thanh thép không gỉ và kẹp lên vị nướng.
Cả không được nướng cháy, vì cá cháy không tốt cho sức khoẻ, vì vậy mà Ngôn Tiểu Nặc luôn chú ý đến quay vòng để phòng cá bị cháy.
Dần dần đến độ chín, mùi cá nướng bắt đầu toả ra, và Phó Cảnh Dao rắc đều gia vị lên con cá. "Cháu ngốc, cho nhiều bột thì là một chút." Đôi mắt của
Phó học giả đang nhìn vào con cá, nước miếng sắp chảy ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc đặt những con cá đã nướng xong vào một cái đĩa, nhẹ nhàng nói: "Cá vừa nướng xong, cẩn thận không bỏng."
Phõ học sĩ rất vui vẻ chạm ly một lần nữa, "Nào, để chúc mừng thành quả của chúng ta, hãy uống một ly vì bữa ăn thịnh soạn này!”
Mặc dù quá trình nướng cá có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng làm rất tốt, trong lòng mỗi người đều cảm thấy rất hài lòng, ngay cả Mặc Tây Quyết cũng không nằm ngoại lệ.
Anh chưa từng cảm nhận được cảm giác ăn cơm nào lại như thế này.
Anh cũng không nghĩ rằng ăn cá nướng phải tự tay gỡ cá. Đây là lần đầu tiên trong đời anh dùng tay gỡ thức ăn, nên có chút hơi khó khăn. "Sao vậy?" Ngôn Tiểu Nặc thấy anh có vẻ không muốn đụng tay, rồi chớp chớp mắt cười và nói, "Cá để nguội sẽ rất tanh.”
Mặc Tây Quyết không thể chịu được mùi tanh của cá, Ngôn Tiểu Nặc biết rất rõ về điều này, bởi vì sự rắn đe của tổng giám đốc mà dẫn tới siêu thị gần biệt thự Hang An giờ không được phép bán cá nữa.
Quả nhiên Mặc Tây Quyết vừa nghe điều này, ngay lập tức dùng tay gỡ thịt cá rồi cho lên miệng. Mùi thơm độc đảo của mùi cá nướng cộng với vị ngon ngọt của thịt chấm với nước chấm ăn rất là ngon. “Ừm, cá nướng rất ngon, nhưng mọi người phải cần thận xương cá" Phó học giả có lòng tốt nhắc nhở, "Bị mắc xương cá rất khổ đấy"
Mọi người đều gật đầu nghe lời, Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu nướng mẻ cá thứ hai.
Cô cho cá đã được xiên sẵn vào vỉ nướng, nhưng cô lại không ngờ rằng cái vi nướng lại nóng giống như một que hàn vậy, bàn tay nhỏ của cô vô tình chạm phải nó, một vết chích sắc nhọn đâm vào, “Đau quá!"
Mặc Tây Quyết ngồi gần cô nhất, vội vàng hỏi: "Sao lại thành thế này? Có bị bóng không?"
Trong giọng nói kèm theo sự lo lắng và hoảng sợ.
Phó Cảnh Dao liên hỏi anh trai cô: "Anh, thuốc trị bỏng của anh đâu rồi?" “Ở trong phòng, để anh đi lấy.” Phó Cánh Thâm đặt con cá nướng đang ăn dở xuống, vội vàng đứng dậy đi về phòng lấy thuốc. "Vậy cháu mau đi đi” Phó học giả nói: “Uyển Cừ, mau đến vòi nước bên kia nhúng tay qua nước lạnh đi."
Ngôn Tiểu Nặc buông tay ra chỉ thấy một chuỗi rộp nước nhỏ trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô. "Tay bị bỏng rộp không được nhúng vào nước, cô ở đây chờ tôi một chút, Cảnh Dao cùng anh đi lấy chút đồ” Phó Cảnh
Thâm nhìn qua vết thương trên tay cô vội vàng nhắc một câu rồi rời đi.
Phó Cảnh Dao đồng ý một tiếng rồi đi cùng Phó Cảnh
Thâm.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, trong giọng nói có chút thương xót cô, "Sao lại ngốc để thành như thế chứ?"
Phó học giả nhẹ nhàng cho một tiếng, "Cháu Quyết à, cháu năm tay con gái nhà người ta như vậy có chút hơi khó coi."
Cũng may cháu trai của ông thông minh gọi cháu gái của ông đi theo.
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc còn đỏ hơn cả cái bếp nướng, mím môi và nói: "Ông Phó, cháu không sao đầu ạ!" Khuôn mặt của Mặc Tây Quyết trở nên căng thẳng, và đôi
Nói rồi cô thu tay lại. mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào chuỗi mun nước nhỏ, và đôi mắt đen gần như có thể chọc thủng bong bóng vậy. "Quyết à, đừng có lo lắng quá, chỉ là bị bỏng thôi, chờ chút nữa Cảnh Thâm quay lại, bong bóng nước vỡ ra rồi bôi thuốc lên là được." Phó học giả an ủi Mặc Tây Quyết, rồi lại nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Cháu lần sau chú ý một chút đừng để bị bỏng
Ngôn Tiểu Nặc lại càng cảm thấy khó xử nhưng chỉ có thể cúi đầu đồng ý, "Vâng ạ, cháu srx chủ ý." "Trời ạ, lấy thuốc thôi mà cũng lâu vậy sao, để ta đi xem sao." Phó học giả vừa nói vừa đứng lên, rồi nhanh chóng rời khỏi cái chòi.
Mặc Tây Quyết lại nắm lấy tay cô vào lòng bàn tay anh, trong hơi thở của anh kèm theo một hương thơm mát nhẹ, giọng nói vẫn rất âu yếm, "Rất đau chứ"
Ngôn Tiếu Nặc gật đầu, "Vâng, rất đau."
Lông mày Mặc Tây Quyết hơi nheo lại, nhưng bàn tay lại không dám nắm chặt, "Xem em lần sau có ngốc như thể nữa không." "Là em không cẩn thận." Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ một câu, "Lần sau sẽ không như vậy nữa đâu."
Cái ôm bất chợt làm cô đột ngột dừng lời nói lại, một nụ hôn mềm mại như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống trán cô. "Ngôn Uyển Cừ, tay của em bị đau, nhưng anh bị đau ở đây" Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô đặt lên lồng ngực anh. Nhịp tim hỗn loạn và đập mạnh mẽ của anh được chuyên đến ngón ta cô, tim cô không kiểm soát được lại đập nhanh hơn, còn nhanh hơn cả của anh. “Anh” Ngôn Tiểu Nặc ngước lên nhìn Mặc Tây Quyết, trong ảnh mắt đen của anh loé lên một ánh sáng, trọng tâm của ánh sáng đó đang chiếu vào cô sao?
Đôi mắt đen trắng to tròn của cô sáng lên, một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quyến rũ, anh không kìm được rồi hôn lên mặt cô xuống đến mũi cô và sau đó đến môi cô.
Trong nụ hôn cháy bỏng đó mang một chút trừng phạt, nhưng phần nhiều là sự đáng thương. Có tiếng âm thanh bước chân truyền tới, trước khi họ tới thì Mặc Tây Quyết đã buông cô ra, và ghé vào tai cô thì thầm: “Bôi thuốc xong chúng ta sẽ đi về." “Nhưng mà." "Không có nhưng mà." Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy sự độc đoán, "Đến khi nào em mới học cách cẩn thận một chút để không làm thương bản thân, khi nào thì sẽ lại nướng cá tiếp?"
Anh nói rất nghiêm túc, nên anh mới nói với cô với giọng điệu không khoan dung như vậy.
Hơn nữa sau khi bị thương Phó học sĩ, Phó Cảnh Dao đều không còn hứng thú nướng cá nữa thì phải?
Ngôn Tiểu Nặc đành nghe lời, “Em biết rồi."
Hi hi, cô biết Mặc Tây Quyết chưa từng tiếp xúc qua cuộc sống nông thôn nguyên sinh này.
Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, sự hào hứng của Phó học giả lại càng tăng lên, “Ừm, Thâm à, cháu phụ trách làm sạch cá nhé, hai đứa cháu gái phụ trách nướng cá, còn cháu Quyết thì làm mồi lửa và kẹp cá."
Phó Cảnh Thâm đồng ý trước: "Vâng ạ" "Hi, anh trai, anh là bác sĩ công việc này tụi em không có tay nghề bằng anh." Phó Cảnh Dao cười hi hi và nói, "Ông nội thật sáng suốt"
Phó học giả cảm thấy đắc ý rồi cười lên, khoé miệng của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, để anh làm bếp lửa và giá kẹp cá, loại công việc này mà được gọi là sáng suốt sao?
Mặt trời đã lặn đằng tây, giỏ cá của bốn người cũng đầy cá.
Bên canh ao cá có một cái đình 8 góc rất lớn, xung quang cái đình được dia bởi một lớp thảm dày, giờ thì phải cuộn tấm thảm lại, nếu trời lạnh thì mới bỏ ra dùng, không có một chút khe hở cảm thấy còn ẩm hơn cả có cửa sổ.
Ở đình có tấm thảm cho dù ngồi bệt hẳn xuống cũng không cảm thấy lạnh, tấm thảm rất mềm mại cảm giác rất dễ chịu.
Mặc dù nói Phó học giả giao nhiệm vụ cho Mặc Tây Quyết phụ trách về lửa, nhưng cả gia đình nhà họ Phó không có ai dám để cho Mặc Tây Quyết động chân động tay trở thành một người khuân vác cả.
Vì vậy, những việc mà Mặc Tây Quyết làm là, người hầu trong nhà mang đến một cái bếp điện lớn và anh chỉ cần nhe nhàng bật nút mở lên là được.
Còn Phó Cảnh Thâm thì thảm hơn nhiều, sự sach sẽ vốn dĩ của bác sĩ làm cho anh không dám mạnh tay mổ cá, buồn hơn nữa là giữa việc mổ cá và làm phẫu thuật đều như nhau, nhưng nếu là bệnh nhân thì họ có thể năm trên giường bệnh và để cho anh làm phẫu thuật, còn cá thì năm trên thớt và phải làm cho nó chết. "Bác sĩ Phó anh nên dùng dao làm cho con cá choáng trước đã" Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy liền lên tiếng, vì cá vật lộn làm cho nước bản tứ tung, mà con cá đó cuối cùng có thể vật lộn rất mạnh không thi sẽ không bắt được nó nữa. “Đánh nó bị choáng?" Phó Cánh Thâm cầm con dao chuẩn bị đánh choáng nó nhưng lại không biết đánh vào đầu.
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, "Giống như đánh vào người ý, anh đánh vài cái vào mông có thể làm họ ngất đi không?" "Nếu đánh được ở đầu thì tôi phải đánh ở đuôi làm gì?" Phó Cảnh Thâm cắn răng, tay giơ dao lên, ánh mắt anh dữ dội và toát mồ hôi ra. "Hay là đưa cho người hầu làm đi, đừng có làm tay mình chặt luôn thì xong." Mặc Tây Quyết thư thái nói, dáng vẻ như xem chuyện xôn xao mà không có quan tâm vậy.
Nhưng những người hầu sau khi mang lò than và giá kẹp đến đã được lệnh rút lui rồi, lúc này lại đi gọi người hầu thì đâu có kịp?
Hơn nữa là Phó Cảnh Thâm đã từ chối sự giúp đỡ của người hầu, lúc này nếu lại gọi người hầu tới không phải tự mình tát vào mặt mình sao?
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Bác sĩ Phó, hay là để tôi làm cho?" "Cô cứ ngồi ở đây, không được đi." Mặc Tây Quyết không chờ Phó Cảnh Dao đồng ý liền lên tiếng.
Phó học giả cũng nói: “Đúng đấy, con gái không nên làm những việc giết cá."
Phó Cảnh Dao biểu thị lực bất tòng tâm, "Hay anh làm con trạch trước đi?" "Con trach rất trơn lại rất khó giữ” Phó học giả nói với một thái độ rất chuyên nghiệp.
Phó Cảnh Thâm cảm thấy rất hối hận, sao anh không rời đi khi vào bữa chứ?
Ngôn Tieu Nac nhìn Mặc Tây Quyết, rồi nói nhỏ nhẹ: “Anh ấy làm gần được 10 phút rồi."
Mặc Tây Quyết không thể chịu được là ảnh mặt mong đợi của cô, đứng dậy bước tới cạnh Phó Cảnh Thâm, nói điềm đạm: “Để tôi." "Anh sao?" Phó Cảnh Thâm như đang xem chuyện cười vậy, "Một tổng giám đốc không bao giờ chạm tay vào những việc này lại tự mình giết cá sao?" "Giết cá có khó hơn câu cá không?" Mặc Tây Quyết hơi cau mày, anh thường có những câu làm người khác kinh ngạc, khiến cho Phó Cảnh Thâm không nói được gì. "Tổng giám đốc Mặc, hay là để em đi gọi người hầu đến?"
Phó Cảnh Dao nhìn anh cô bối rối và rất lo lắng nói với Mặc Tây
Quyết.
Mặc Tây Quyết không để ý những lời Phó Cảnh Dao nói, tay trái giữ chặt con cá, tay phải đạp con dao xuống, một đòn mạnh sau một tiếng đạp mạnh con cá cuối cùng cũng bị bất động
Moi người đều bị kinh ngạc, đặc biệt là Phó Cảnh Thâm, một gương mặt thanh tú thậm chí còn chết lặng hơn. "Đứng ngây ra đó làm gì?" Mổ bụng không phải là công việc của anh sao? Mặc Tây Quyết nhìn Phó Cảnh Thâm đang đứng như người gỗ rồi nói.
Phó Cảnh Thâm đi ra không một chút do dự, như thể con cá đang nằm đó là Mặc Tây Quyết vậy.
Sau đó Mặc Tây Quyết hoàn toàn không nhận ra điều đó, anh đứng bên cạnh ra chỉ huy: "Rửa sạch sẽ, anh xem ở chỗ này vẫn có có vết máu, còn nữa chút nữa anh cũng phải rửa tay cho thật sạch, tanh quả
Ngôn Tiểu Nặc sợ anh nói tiếp sẽ bị Phó Cảnh Thâm vứt hần con cả lên mặt anh, rõ ràng là đang khoe khoang mà, kiểu người này đảng bị đòn nhất.
Cô nhanh chóng nói: "Cảnh Dao, gia vị đều chuẩn bị xong chưa?"
Phó Cảnh Dao liền gật đầu, "Làm rất tốt." Cô nhìn về phía thành quả của Phó Cảnh Thâm và nói với Ngôn Tiểu Nặc, "Uyển Cừ chúng ta cùng đi kẹp cá đi." "Ừm." Ngôn Tiểu Nặc đồng ý.
Đặt cả đã làm sạch lên một thanh thép không gỉ và kẹp lên vị nướng.
Cả không được nướng cháy, vì cá cháy không tốt cho sức khoẻ, vì vậy mà Ngôn Tiểu Nặc luôn chú ý đến quay vòng để phòng cá bị cháy.
Dần dần đến độ chín, mùi cá nướng bắt đầu toả ra, và Phó Cảnh Dao rắc đều gia vị lên con cá. "Cháu ngốc, cho nhiều bột thì là một chút." Đôi mắt của
Phó học giả đang nhìn vào con cá, nước miếng sắp chảy ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc đặt những con cá đã nướng xong vào một cái đĩa, nhẹ nhàng nói: "Cá vừa nướng xong, cẩn thận không bỏng."
Phõ học sĩ rất vui vẻ chạm ly một lần nữa, "Nào, để chúc mừng thành quả của chúng ta, hãy uống một ly vì bữa ăn thịnh soạn này!”
Mặc dù quá trình nướng cá có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng làm rất tốt, trong lòng mỗi người đều cảm thấy rất hài lòng, ngay cả Mặc Tây Quyết cũng không nằm ngoại lệ.
Anh chưa từng cảm nhận được cảm giác ăn cơm nào lại như thế này.
Anh cũng không nghĩ rằng ăn cá nướng phải tự tay gỡ cá. Đây là lần đầu tiên trong đời anh dùng tay gỡ thức ăn, nên có chút hơi khó khăn. "Sao vậy?" Ngôn Tiểu Nặc thấy anh có vẻ không muốn đụng tay, rồi chớp chớp mắt cười và nói, "Cá để nguội sẽ rất tanh.”
Mặc Tây Quyết không thể chịu được mùi tanh của cá, Ngôn Tiểu Nặc biết rất rõ về điều này, bởi vì sự rắn đe của tổng giám đốc mà dẫn tới siêu thị gần biệt thự Hang An giờ không được phép bán cá nữa.
Quả nhiên Mặc Tây Quyết vừa nghe điều này, ngay lập tức dùng tay gỡ thịt cá rồi cho lên miệng. Mùi thơm độc đảo của mùi cá nướng cộng với vị ngon ngọt của thịt chấm với nước chấm ăn rất là ngon. “Ừm, cá nướng rất ngon, nhưng mọi người phải cần thận xương cá" Phó học giả có lòng tốt nhắc nhở, "Bị mắc xương cá rất khổ đấy"
Mọi người đều gật đầu nghe lời, Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu nướng mẻ cá thứ hai.
Cô cho cá đã được xiên sẵn vào vỉ nướng, nhưng cô lại không ngờ rằng cái vi nướng lại nóng giống như một que hàn vậy, bàn tay nhỏ của cô vô tình chạm phải nó, một vết chích sắc nhọn đâm vào, “Đau quá!"
Mặc Tây Quyết ngồi gần cô nhất, vội vàng hỏi: "Sao lại thành thế này? Có bị bóng không?"
Trong giọng nói kèm theo sự lo lắng và hoảng sợ.
Phó Cảnh Dao liên hỏi anh trai cô: "Anh, thuốc trị bỏng của anh đâu rồi?" “Ở trong phòng, để anh đi lấy.” Phó Cánh Thâm đặt con cá nướng đang ăn dở xuống, vội vàng đứng dậy đi về phòng lấy thuốc. "Vậy cháu mau đi đi” Phó học giả nói: “Uyển Cừ, mau đến vòi nước bên kia nhúng tay qua nước lạnh đi."
Ngôn Tiểu Nặc buông tay ra chỉ thấy một chuỗi rộp nước nhỏ trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô. "Tay bị bỏng rộp không được nhúng vào nước, cô ở đây chờ tôi một chút, Cảnh Dao cùng anh đi lấy chút đồ” Phó Cảnh
Thâm nhìn qua vết thương trên tay cô vội vàng nhắc một câu rồi rời đi.
Phó Cảnh Dao đồng ý một tiếng rồi đi cùng Phó Cảnh
Thâm.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, trong giọng nói có chút thương xót cô, "Sao lại ngốc để thành như thế chứ?"
Phó học giả nhẹ nhàng cho một tiếng, "Cháu Quyết à, cháu năm tay con gái nhà người ta như vậy có chút hơi khó coi."
Cũng may cháu trai của ông thông minh gọi cháu gái của ông đi theo.
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc còn đỏ hơn cả cái bếp nướng, mím môi và nói: "Ông Phó, cháu không sao đầu ạ!" Khuôn mặt của Mặc Tây Quyết trở nên căng thẳng, và đôi
Nói rồi cô thu tay lại. mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào chuỗi mun nước nhỏ, và đôi mắt đen gần như có thể chọc thủng bong bóng vậy. "Quyết à, đừng có lo lắng quá, chỉ là bị bỏng thôi, chờ chút nữa Cảnh Thâm quay lại, bong bóng nước vỡ ra rồi bôi thuốc lên là được." Phó học giả an ủi Mặc Tây Quyết, rồi lại nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Cháu lần sau chú ý một chút đừng để bị bỏng
Ngôn Tiểu Nặc lại càng cảm thấy khó xử nhưng chỉ có thể cúi đầu đồng ý, "Vâng ạ, cháu srx chủ ý." "Trời ạ, lấy thuốc thôi mà cũng lâu vậy sao, để ta đi xem sao." Phó học giả vừa nói vừa đứng lên, rồi nhanh chóng rời khỏi cái chòi.
Mặc Tây Quyết lại nắm lấy tay cô vào lòng bàn tay anh, trong hơi thở của anh kèm theo một hương thơm mát nhẹ, giọng nói vẫn rất âu yếm, "Rất đau chứ"
Ngôn Tiếu Nặc gật đầu, "Vâng, rất đau."
Lông mày Mặc Tây Quyết hơi nheo lại, nhưng bàn tay lại không dám nắm chặt, "Xem em lần sau có ngốc như thể nữa không." "Là em không cẩn thận." Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ một câu, "Lần sau sẽ không như vậy nữa đâu."
Cái ôm bất chợt làm cô đột ngột dừng lời nói lại, một nụ hôn mềm mại như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống trán cô. "Ngôn Uyển Cừ, tay của em bị đau, nhưng anh bị đau ở đây" Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô đặt lên lồng ngực anh. Nhịp tim hỗn loạn và đập mạnh mẽ của anh được chuyên đến ngón ta cô, tim cô không kiểm soát được lại đập nhanh hơn, còn nhanh hơn cả của anh. “Anh” Ngôn Tiểu Nặc ngước lên nhìn Mặc Tây Quyết, trong ảnh mắt đen của anh loé lên một ánh sáng, trọng tâm của ánh sáng đó đang chiếu vào cô sao?
Đôi mắt đen trắng to tròn của cô sáng lên, một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quyến rũ, anh không kìm được rồi hôn lên mặt cô xuống đến mũi cô và sau đó đến môi cô.
Trong nụ hôn cháy bỏng đó mang một chút trừng phạt, nhưng phần nhiều là sự đáng thương. Có tiếng âm thanh bước chân truyền tới, trước khi họ tới thì Mặc Tây Quyết đã buông cô ra, và ghé vào tai cô thì thầm: “Bôi thuốc xong chúng ta sẽ đi về." “Nhưng mà." "Không có nhưng mà." Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy sự độc đoán, "Đến khi nào em mới học cách cẩn thận một chút để không làm thương bản thân, khi nào thì sẽ lại nướng cá tiếp?"
Anh nói rất nghiêm túc, nên anh mới nói với cô với giọng điệu không khoan dung như vậy.
Hơn nữa sau khi bị thương Phó học sĩ, Phó Cảnh Dao đều không còn hứng thú nướng cá nữa thì phải?
Ngôn Tiểu Nặc đành nghe lời, “Em biết rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook