Tổng Tài Cuồng Vợ
-
Chương 56: Nợ tiền
“Nợ tiền?”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Điều này là sao?”
Dì Lữ nghĩ kỹ lại một lúc, rồi mới nói: “Thực ra vì ông Ngôn chỉ vì cái trước mắt, nên mới dẫn tới thiếu vốn xoay vòng, nhưng nghe giọng điệu của hai người họ dường như muốn tính khoản tiền này vào chi phí viện phí của bác Lâm Nam Âm, trong lòng bác Lâm Nam Âm thấy tội lỗi, nên mới do dự không dám quyết về việc đất đai.”
Ngôn Tiểu Nặc không lấy làm ngạc nhiên đối với hai vợ chồng vô lại nhà cậu nữa, nhưng cô khá quan tâm đến việc nợ tiền, "Những điều này cháu đều biết rồi, lẽ nào họ vì không có tiền xoay vòng nên mới đi nợ tiền sao?”
Dì Lữ gật đầu, “Hình như là như vậy và lãi cũng không hề nhẹ đâu.”
“Cháu biết rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ một cái, “Cảm ơn dì Lữ, lần sau nếu họ có đến thì dì để ý họ một chút nhé.”
Dì Lữ hiểu ngầm trong lòng rồi gật đầu đồng ý. “Dù sao thì bà ngoại cũng ngủ rồi, vậy hôm khác cháu lại tới thăm."
Ngôn Tiểu Nặc nói lời tạm biệt, cô cân nhanh chóng giải quyết cho xong việc giấy tờ nhà đất. Thật không ngờ là trời đã giúp đỡ cô, cô vẫn đang lên kế hoạch làm rõ vụ việc này, ai ngờ lại biết được sớm như vậy.
Xem ra, cô phải tận dụng thật tốt thân phận thay thế này mới được.
Trước khi Ngôn Tiểu Nặc bị gia đình người cậu tính kế, Ngôn Tiểu Nặc vẫn được coi là một cô gái trong sáng lương thiện, nhưng bây giờ cô đã học được cách để đối phó lại với gia đình nhà cậu cô. Cô đã thay đổi rồi.
Nhưng sự thay đổi này là một vũ khí cần thiết, cô phải bảo vệ bản thân, cö sẽ không hối tiếc về sự thay đổi này. Ngôn Tiểu Nặc trở về tới biệt thự, làm rất nhiều món ăn ngon, xếp vào hộp cơm mang đến tập đoàn Đế Quốc.
Cô muốn xin lỗi Mặc Tây Quyết, dù cho hôm nay anh không nhắc đến việc cô thất hẹn, nhưng đó cũng là sơ suất của cô.
Mặc Tây Quyết biết cô sẽ tới, đã ở sẵn trong phòng làm việc chờ cô.
Không những thấy cô đến, trong tay lại xách một hộp cơm lớn, khoé môi bất giác hé lên một nụ cười. “Qua đây”
Mặc Tây Quyết vẫy tay với cô, "Hộp cơm cứ đặt trên bàn trước đi, chút nữa ăn sau”
“Vâng.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe lời đặt hộp cơm lên bàn, rồi bước tới bên anh. Mặc Tây Quyết ôm lấy cô vào lòng, chỉ vào chiếc máy tính trước mặt, "Thật tốt, đến thời điểm này em đã có 50 vạn người hâm mộ rồi”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, "Không ngờ cuộc thi thiết kế lại thu hút được nhiều người đến vậy”
“Làm sao để quản lý những người hâm mộ này và biến những tài nguyên này thành lợi nhuận, đây cũng là một loại kiến thức.”
Mặc Tây Quyết chỉ ra rằng, “Để trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới, không những bản thân phải tài giỏi mà còn cần cả nền tảng con người vững chắc”
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ về điều này thực sự đó là một đạo lý, “Chỉ cần dựa vào người hâm mộ trên Weibo là được sao?” “Đương nhiên là không đủ rồi”
Mặc Tây Quyết cười, những ngón tay thon dài vuốt lên mái tóc đen của anh trên thái dương, động tác đẹp trai khiến siêu lòng, “Tài nguyên con người, không những để họ chỉ biết đến bản thân, mà phải khiến họ chấp nhận tìm hiểu sâu hơn về năng lực của em, thậm chí là một niềm tin không thể lay chuyển, như vậy mới có thế đứng vững được.”
“Đây là điều không phải trong thời gian ngắn mà ai cũng đạt được?"
Ngôn Tiểu Nặc cũng hiểu những gì anh nói. Mặc Tây Quyết gật đầu, “Vì vậy mới nói, phải có cơ hội thể hiện điều đó ra mới được, trước mắt số người hâm mộ của em vẫn còn tăng, anh sẽ bảo bộ phận quan hệ xã hội chú ý đến xu hướng và tầm quan trọng này để có phương pháp đúng thời điểm ”
Ngôn Tiểu Nặc không biết phương pháp đó là gì, nhưng cô hiểu rõ Mặc Tây Quyết chắc chắn sẽ không hại cô, cô chẳng có gì phải lo lắng cả. “12 giờ rồi, dùng cơm trước đã”
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên từ đùi anh rồi bày hộp cơm ra trước mặt, “Dùng xong rồi nghĩ cách cũng chưa muộn.”
Mặc Tây Quyết rất thích dáng vẻ dịu dàng lúc này của cô, khiến trái tim anh cảm thấy ấm áp. Dùng xong cơm trưa, Mặc Tây Quyết không đế cô dọn dẹp, Ngôn Tiểu Nặc cũng không từ chối rồi đi vào phòng chà.
Đưa cho Mặc Tây Quyết một tách cà phê đen, và một tách trà táo gai khác đành cho bản thân. Lúc cô bước ra, cái bàn cô vừa dùng bữa sạch không tì vết, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đã có mấy hộp thức ăn từng đặt trên đó.
Mặc Tây Quyết đứng bên cạnh bàn làm việc, đang xem tập tài liệu trên tay.
Ngôn Tiểu Nặc đặt tách cà phê lên bàn làm việc của anh, ngước đầu lên thấy mặt giấy có 4 chữ “tập đoàn Diệu Hoa”.
Trên tay cô cầm tách trà táo gai run rẩy, nước trà bị sóng ra một chút, nước trà nóng làm bỏng mu bàn tay cô, Ngôn Tiểu Nặc đau thả lỏng tay ra, “Ai da!” . Truyện mới cập nhật
Mặc Tây Quyết ở ngay cạnh cô, trên chân cũng bị một chút nước trà đổ vào. Anh hơi nheo mày lại, rồi nhanh chóng kéo lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói âu yếm: “Em không sao chứ? Có đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, thấy có một vệt nước trà lớn trên quần anh vẫn còn hơi nóng, cô lo lắng nói: “Em xin lỗi, em không có cố ý, chắc là rất đau phải không? Anh mau đi thay quần áo đi”
Mặc Tây Quyết chút nữa còn có cuộc họp, anh không thể đến với bộ dạng như vậy được, anh không hề từ chối, “Anh đi vào thay quần áo một chút, em có bị bỏng không?”
“Em không sao, chỉ là một chút nước mà thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc lo lắng nhìn anh rồi thúc dục, “Của anh nghiêm trọng hơn em, anh mau đi thay đồ đi”
“Ừ”
Mặc Tây Quyết đáp lại một tiếng, rồi đi vào bên trong thay quần áo. Ngôn Tiểu Nặc lau những giọt nước trên mu bàn tay đi, cầm tài liệu trên bàn rồi bắt đầu đọc.
Ngôn Tiểu Nặc đọc không hiểu lâm mấy điều khoản nhưng có điều cô đã nhìn thấy một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất.
Khi nào cậu mượn tiền, mượn tiền ở đâu, mượn bao nhiêu, lãi bao nhiêu và ngày thanh toán được lập thành một bản báo cáo. Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, chụp xong cô đặt tập tài liệu vào vị trí cũ.
Lần đầu tiên làm việc này, cảm thấy không khác gì như một tên trộm, tim cô đập thình thịch, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy băng lạnh sau lưng.
Mặc Tây Quyết người đàn ông có thể khiến rung trời lở đất này, biết vận dụng triệt để chiến thuật: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cô mừng vì cô thực sự không phải là Ngôn Uyển Cừ.
“Ngôn Uyển Cừ, em lại đây!”
Mặc Tây Quyết đột nhiên gọi cô, làm cô sợ hãi. Cô không đám do dự, nhanh chóng bước vào. Trong phòng ngủ, chiếc quần dài của anh bị vứt đại ở một bên, khuy áo sơ mi được nới lỏng ra, đôi chân dài như tác phẩm điêu khắc, một chân ở trên giường và một chân ở dưới giường.
“Ngăn đầu tiên trong chiếc tủ này có thuốc mỡ, em qua đây giúp anh bôi lên.”
Mặc Tây Quyết chỉ vào chiếc tủ và bảo cô. Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kìm lại sự thôi thúc muốn chảy máu mũi rồi đi lấy thuốc mỡ, "Là cái này sao?”
“ừ”
Cô đọc không hiểu những từ nước ngoài dày đặc trên thuốc mỡ, nhưng Mặc Tây Quyết đã nói cái đó thì chắc là nó.
Chiếc giường hơi thấp, nên cô cúi xuống có chút vất vả, cô ngồi xổm hẳn xuống tấm thảm, tấm thảm đủ dày và thoải mái khi quỷ xuống. Dùng tăm bông sạch quét một chút thuốc mỡ, cô nhẹ nhàng bôi lên vệt màu đỏ trên bắp chân anh.
Mùi mát lạnh của vị thuốc mỡ cùng với hương thơm của cô cùng quyện vào nhau lan toả vào mũi anh, trên làn da truyền tới một chút buồn buồn, làm trái tim anh nhói lại hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng thì cũng bôi thuốc mỡ xong, Mặc Tây Quyết ho nhẹ một tiếng, “Lấy cho anh chiếc quần dài màu xám trong tủ rồi mặc vào cho anh”
Cô dường như trở thành người hầu độc quyền của anh. Ngôn Tiểu Nặc cất tăm bông và thuốc mỡ trước rồi kéo ngăn tủ lấy quần cho Mặc Tây Quyết.
“Em đã đọc tài liệu mà anh vừa xem rồi chứ?”
Trong lúc yên tĩnh Mặc Tây Quyết nói lên một câu, tay của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên mềm đi, làm rơi chiếc quần của anh xuống đất.
Cô hoảng loạn nhặt nó lên, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Sao em phải sợ hãi như vậy làm gì?”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nheo mày lại, "Nếu như anh không để em xem, chờ tới lúc em động vào nó có lẽ đã bị dẫn tới đồn cảnh sát rồi”
Ngôn Tiểu Nặc vo chiếc quần của anh, rồi từ từ ngước đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết. Cô nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm của anh một hồi lâu mà không biết anh đang nghĩ gì.
“Quân anh bị em làm hỏng mất rồi”
Mặc Tây Quyết liếc nhìn chiếc quần bị cô đang vo chặt, rồi lấy chiếc quần trong tay cô ra vứt sang một bên, “Lấy một chiếc khác đi.” Ngôn Tiểu Nặc lại nhanh chóng lấy ra một chiếc quần khác, không nói một lời nào rồi đưa cho anh.
“Em là con gái nhà họ Ngôn, cũng dễ hiểu khi thấy những thứ liên quan tới gia đình của mình”
Mặc Tây Quyết nhanh chóng mặc quần vào, "Em cũng thấy rồi chứ? Ba của em giờ cũng đang rất lo lắng, cũng không phải điều tốt đẹp gì”
“Em biết rồi”
Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết khóa thắt lưng lại, những viên kim cương trên khóa thắt lưng phản lên ánh sáng sang trọng hơi chói mắt.
Mặc Tây Quyết nhìn xuống mái tóc xoăn đáng yêu trên đầu cô, giọng nói vô thức mang đến một sự nhẹ nhàng, “Việc ông ấy đi vay nặng lãi cũng không thể trách anh, anh phái người theo dõi ông ấy cũng chỉ vì giảm thiểu tối đa tổn thất cho tập đoàn đế quốc mà thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi nắm chặt tay lại, ngước đầu lên nhìn anh, anh đang giải thích với mình sao?
“Hai ngày sau em về nhà một chuyến, khuyên ba em muốn kiếm tiên là việc tốt, có điều một khi lâu đài trên bầu trời sụp đổ thì không còn cơ hội để đứng dậy nữa đâu”
Mặc Tây Quyết gửi gắm lời nói này giống như sao băng vụt qua rồi bước ra ngoài phòng ngủ để đi họp. Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một hồi lâu mới ra ngoài. Tài liệu đó vẫn ở trên bàn làm việc, là Mặc Tây Quyết để lại cho cô xem.
Cô cầm tài liệu lên và xem cấn thận, nửa đầu là hợp đồng, nửa sau là tình trạng thực hiện hợp đồng.
Ngay cả một người nghiệp dư như cô còn có thể nhìn ra chứ đừng nói tới một người có kinh nghiệm lão làng trên thương trường như Mặc Tây Quyết.
Nếu người cậu của cô cứ tiếp tục làm như vậy thì tập đoàn Diệu Hoa sớm muộn cũng bị tập đoàn Đế Quốc thâu tóm, giống như một viên kẹo bọc đường phủ một lớp đường ngọt vậy, mới đầu thì rất ngọt, vê sau ngay cả mạng cũng không còn nữa.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sofa suy nghĩ, cô không thể để tập đoàn Diệu Hoa bị huỷ hoại được.
Cô ngồi đó rất lâu, chút nữa thì quên mất thời gian, cho đến khi quản gia Duy Đức bước vào, cô mới trở về bình thường.
“Cô Ngôn”
Quản gia Duy Đức vẫn rất nhẹ nhàng với cô, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô,
"Cậu chủ có dặn là đưa cho cô, nếu cô muốn làm bất kỳ việc gì thì cứ nói với tôi”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy tấm danh thiếp, chính là công ty nơi mà người cậu đã đi vay tiền. Sáng mai tôi không phải đi học, tôi muốn đến công ty này xem thế nào”
Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức đưa ra quyết định. Quản gia Duy Đức gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp, cô Ngôn, cậu chủ làm như vậy đều là nghĩ đến tình với cô.”
Ngôn Tiểu Nặc ngây người ra không biết nên trả lời thế nào. Quản gia Duy Đức cười nhẹ, “Cậu chủ đang ở dưới lầu chờ cô, cô mau đi đi."
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Điều này là sao?”
Dì Lữ nghĩ kỹ lại một lúc, rồi mới nói: “Thực ra vì ông Ngôn chỉ vì cái trước mắt, nên mới dẫn tới thiếu vốn xoay vòng, nhưng nghe giọng điệu của hai người họ dường như muốn tính khoản tiền này vào chi phí viện phí của bác Lâm Nam Âm, trong lòng bác Lâm Nam Âm thấy tội lỗi, nên mới do dự không dám quyết về việc đất đai.”
Ngôn Tiểu Nặc không lấy làm ngạc nhiên đối với hai vợ chồng vô lại nhà cậu nữa, nhưng cô khá quan tâm đến việc nợ tiền, "Những điều này cháu đều biết rồi, lẽ nào họ vì không có tiền xoay vòng nên mới đi nợ tiền sao?”
Dì Lữ gật đầu, “Hình như là như vậy và lãi cũng không hề nhẹ đâu.”
“Cháu biết rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ một cái, “Cảm ơn dì Lữ, lần sau nếu họ có đến thì dì để ý họ một chút nhé.”
Dì Lữ hiểu ngầm trong lòng rồi gật đầu đồng ý. “Dù sao thì bà ngoại cũng ngủ rồi, vậy hôm khác cháu lại tới thăm."
Ngôn Tiểu Nặc nói lời tạm biệt, cô cân nhanh chóng giải quyết cho xong việc giấy tờ nhà đất. Thật không ngờ là trời đã giúp đỡ cô, cô vẫn đang lên kế hoạch làm rõ vụ việc này, ai ngờ lại biết được sớm như vậy.
Xem ra, cô phải tận dụng thật tốt thân phận thay thế này mới được.
Trước khi Ngôn Tiểu Nặc bị gia đình người cậu tính kế, Ngôn Tiểu Nặc vẫn được coi là một cô gái trong sáng lương thiện, nhưng bây giờ cô đã học được cách để đối phó lại với gia đình nhà cậu cô. Cô đã thay đổi rồi.
Nhưng sự thay đổi này là một vũ khí cần thiết, cô phải bảo vệ bản thân, cö sẽ không hối tiếc về sự thay đổi này. Ngôn Tiểu Nặc trở về tới biệt thự, làm rất nhiều món ăn ngon, xếp vào hộp cơm mang đến tập đoàn Đế Quốc.
Cô muốn xin lỗi Mặc Tây Quyết, dù cho hôm nay anh không nhắc đến việc cô thất hẹn, nhưng đó cũng là sơ suất của cô.
Mặc Tây Quyết biết cô sẽ tới, đã ở sẵn trong phòng làm việc chờ cô.
Không những thấy cô đến, trong tay lại xách một hộp cơm lớn, khoé môi bất giác hé lên một nụ cười. “Qua đây”
Mặc Tây Quyết vẫy tay với cô, "Hộp cơm cứ đặt trên bàn trước đi, chút nữa ăn sau”
“Vâng.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe lời đặt hộp cơm lên bàn, rồi bước tới bên anh. Mặc Tây Quyết ôm lấy cô vào lòng, chỉ vào chiếc máy tính trước mặt, "Thật tốt, đến thời điểm này em đã có 50 vạn người hâm mộ rồi”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, "Không ngờ cuộc thi thiết kế lại thu hút được nhiều người đến vậy”
“Làm sao để quản lý những người hâm mộ này và biến những tài nguyên này thành lợi nhuận, đây cũng là một loại kiến thức.”
Mặc Tây Quyết chỉ ra rằng, “Để trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới, không những bản thân phải tài giỏi mà còn cần cả nền tảng con người vững chắc”
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ về điều này thực sự đó là một đạo lý, “Chỉ cần dựa vào người hâm mộ trên Weibo là được sao?” “Đương nhiên là không đủ rồi”
Mặc Tây Quyết cười, những ngón tay thon dài vuốt lên mái tóc đen của anh trên thái dương, động tác đẹp trai khiến siêu lòng, “Tài nguyên con người, không những để họ chỉ biết đến bản thân, mà phải khiến họ chấp nhận tìm hiểu sâu hơn về năng lực của em, thậm chí là một niềm tin không thể lay chuyển, như vậy mới có thế đứng vững được.”
“Đây là điều không phải trong thời gian ngắn mà ai cũng đạt được?"
Ngôn Tiểu Nặc cũng hiểu những gì anh nói. Mặc Tây Quyết gật đầu, “Vì vậy mới nói, phải có cơ hội thể hiện điều đó ra mới được, trước mắt số người hâm mộ của em vẫn còn tăng, anh sẽ bảo bộ phận quan hệ xã hội chú ý đến xu hướng và tầm quan trọng này để có phương pháp đúng thời điểm ”
Ngôn Tiểu Nặc không biết phương pháp đó là gì, nhưng cô hiểu rõ Mặc Tây Quyết chắc chắn sẽ không hại cô, cô chẳng có gì phải lo lắng cả. “12 giờ rồi, dùng cơm trước đã”
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên từ đùi anh rồi bày hộp cơm ra trước mặt, “Dùng xong rồi nghĩ cách cũng chưa muộn.”
Mặc Tây Quyết rất thích dáng vẻ dịu dàng lúc này của cô, khiến trái tim anh cảm thấy ấm áp. Dùng xong cơm trưa, Mặc Tây Quyết không đế cô dọn dẹp, Ngôn Tiểu Nặc cũng không từ chối rồi đi vào phòng chà.
Đưa cho Mặc Tây Quyết một tách cà phê đen, và một tách trà táo gai khác đành cho bản thân. Lúc cô bước ra, cái bàn cô vừa dùng bữa sạch không tì vết, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đã có mấy hộp thức ăn từng đặt trên đó.
Mặc Tây Quyết đứng bên cạnh bàn làm việc, đang xem tập tài liệu trên tay.
Ngôn Tiểu Nặc đặt tách cà phê lên bàn làm việc của anh, ngước đầu lên thấy mặt giấy có 4 chữ “tập đoàn Diệu Hoa”.
Trên tay cô cầm tách trà táo gai run rẩy, nước trà bị sóng ra một chút, nước trà nóng làm bỏng mu bàn tay cô, Ngôn Tiểu Nặc đau thả lỏng tay ra, “Ai da!” . Truyện mới cập nhật
Mặc Tây Quyết ở ngay cạnh cô, trên chân cũng bị một chút nước trà đổ vào. Anh hơi nheo mày lại, rồi nhanh chóng kéo lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói âu yếm: “Em không sao chứ? Có đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, thấy có một vệt nước trà lớn trên quần anh vẫn còn hơi nóng, cô lo lắng nói: “Em xin lỗi, em không có cố ý, chắc là rất đau phải không? Anh mau đi thay quần áo đi”
Mặc Tây Quyết chút nữa còn có cuộc họp, anh không thể đến với bộ dạng như vậy được, anh không hề từ chối, “Anh đi vào thay quần áo một chút, em có bị bỏng không?”
“Em không sao, chỉ là một chút nước mà thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc lo lắng nhìn anh rồi thúc dục, “Của anh nghiêm trọng hơn em, anh mau đi thay đồ đi”
“Ừ”
Mặc Tây Quyết đáp lại một tiếng, rồi đi vào bên trong thay quần áo. Ngôn Tiểu Nặc lau những giọt nước trên mu bàn tay đi, cầm tài liệu trên bàn rồi bắt đầu đọc.
Ngôn Tiểu Nặc đọc không hiểu lâm mấy điều khoản nhưng có điều cô đã nhìn thấy một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất.
Khi nào cậu mượn tiền, mượn tiền ở đâu, mượn bao nhiêu, lãi bao nhiêu và ngày thanh toán được lập thành một bản báo cáo. Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, chụp xong cô đặt tập tài liệu vào vị trí cũ.
Lần đầu tiên làm việc này, cảm thấy không khác gì như một tên trộm, tim cô đập thình thịch, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy băng lạnh sau lưng.
Mặc Tây Quyết người đàn ông có thể khiến rung trời lở đất này, biết vận dụng triệt để chiến thuật: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cô mừng vì cô thực sự không phải là Ngôn Uyển Cừ.
“Ngôn Uyển Cừ, em lại đây!”
Mặc Tây Quyết đột nhiên gọi cô, làm cô sợ hãi. Cô không đám do dự, nhanh chóng bước vào. Trong phòng ngủ, chiếc quần dài của anh bị vứt đại ở một bên, khuy áo sơ mi được nới lỏng ra, đôi chân dài như tác phẩm điêu khắc, một chân ở trên giường và một chân ở dưới giường.
“Ngăn đầu tiên trong chiếc tủ này có thuốc mỡ, em qua đây giúp anh bôi lên.”
Mặc Tây Quyết chỉ vào chiếc tủ và bảo cô. Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kìm lại sự thôi thúc muốn chảy máu mũi rồi đi lấy thuốc mỡ, "Là cái này sao?”
“ừ”
Cô đọc không hiểu những từ nước ngoài dày đặc trên thuốc mỡ, nhưng Mặc Tây Quyết đã nói cái đó thì chắc là nó.
Chiếc giường hơi thấp, nên cô cúi xuống có chút vất vả, cô ngồi xổm hẳn xuống tấm thảm, tấm thảm đủ dày và thoải mái khi quỷ xuống. Dùng tăm bông sạch quét một chút thuốc mỡ, cô nhẹ nhàng bôi lên vệt màu đỏ trên bắp chân anh.
Mùi mát lạnh của vị thuốc mỡ cùng với hương thơm của cô cùng quyện vào nhau lan toả vào mũi anh, trên làn da truyền tới một chút buồn buồn, làm trái tim anh nhói lại hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng thì cũng bôi thuốc mỡ xong, Mặc Tây Quyết ho nhẹ một tiếng, “Lấy cho anh chiếc quần dài màu xám trong tủ rồi mặc vào cho anh”
Cô dường như trở thành người hầu độc quyền của anh. Ngôn Tiểu Nặc cất tăm bông và thuốc mỡ trước rồi kéo ngăn tủ lấy quần cho Mặc Tây Quyết.
“Em đã đọc tài liệu mà anh vừa xem rồi chứ?”
Trong lúc yên tĩnh Mặc Tây Quyết nói lên một câu, tay của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên mềm đi, làm rơi chiếc quần của anh xuống đất.
Cô hoảng loạn nhặt nó lên, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Sao em phải sợ hãi như vậy làm gì?”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nheo mày lại, "Nếu như anh không để em xem, chờ tới lúc em động vào nó có lẽ đã bị dẫn tới đồn cảnh sát rồi”
Ngôn Tiểu Nặc vo chiếc quần của anh, rồi từ từ ngước đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết. Cô nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm của anh một hồi lâu mà không biết anh đang nghĩ gì.
“Quân anh bị em làm hỏng mất rồi”
Mặc Tây Quyết liếc nhìn chiếc quần bị cô đang vo chặt, rồi lấy chiếc quần trong tay cô ra vứt sang một bên, “Lấy một chiếc khác đi.” Ngôn Tiểu Nặc lại nhanh chóng lấy ra một chiếc quần khác, không nói một lời nào rồi đưa cho anh.
“Em là con gái nhà họ Ngôn, cũng dễ hiểu khi thấy những thứ liên quan tới gia đình của mình”
Mặc Tây Quyết nhanh chóng mặc quần vào, "Em cũng thấy rồi chứ? Ba của em giờ cũng đang rất lo lắng, cũng không phải điều tốt đẹp gì”
“Em biết rồi”
Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết khóa thắt lưng lại, những viên kim cương trên khóa thắt lưng phản lên ánh sáng sang trọng hơi chói mắt.
Mặc Tây Quyết nhìn xuống mái tóc xoăn đáng yêu trên đầu cô, giọng nói vô thức mang đến một sự nhẹ nhàng, “Việc ông ấy đi vay nặng lãi cũng không thể trách anh, anh phái người theo dõi ông ấy cũng chỉ vì giảm thiểu tối đa tổn thất cho tập đoàn đế quốc mà thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi nắm chặt tay lại, ngước đầu lên nhìn anh, anh đang giải thích với mình sao?
“Hai ngày sau em về nhà một chuyến, khuyên ba em muốn kiếm tiên là việc tốt, có điều một khi lâu đài trên bầu trời sụp đổ thì không còn cơ hội để đứng dậy nữa đâu”
Mặc Tây Quyết gửi gắm lời nói này giống như sao băng vụt qua rồi bước ra ngoài phòng ngủ để đi họp. Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một hồi lâu mới ra ngoài. Tài liệu đó vẫn ở trên bàn làm việc, là Mặc Tây Quyết để lại cho cô xem.
Cô cầm tài liệu lên và xem cấn thận, nửa đầu là hợp đồng, nửa sau là tình trạng thực hiện hợp đồng.
Ngay cả một người nghiệp dư như cô còn có thể nhìn ra chứ đừng nói tới một người có kinh nghiệm lão làng trên thương trường như Mặc Tây Quyết.
Nếu người cậu của cô cứ tiếp tục làm như vậy thì tập đoàn Diệu Hoa sớm muộn cũng bị tập đoàn Đế Quốc thâu tóm, giống như một viên kẹo bọc đường phủ một lớp đường ngọt vậy, mới đầu thì rất ngọt, vê sau ngay cả mạng cũng không còn nữa.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sofa suy nghĩ, cô không thể để tập đoàn Diệu Hoa bị huỷ hoại được.
Cô ngồi đó rất lâu, chút nữa thì quên mất thời gian, cho đến khi quản gia Duy Đức bước vào, cô mới trở về bình thường.
“Cô Ngôn”
Quản gia Duy Đức vẫn rất nhẹ nhàng với cô, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô,
"Cậu chủ có dặn là đưa cho cô, nếu cô muốn làm bất kỳ việc gì thì cứ nói với tôi”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy tấm danh thiếp, chính là công ty nơi mà người cậu đã đi vay tiền. Sáng mai tôi không phải đi học, tôi muốn đến công ty này xem thế nào”
Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức đưa ra quyết định. Quản gia Duy Đức gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp, cô Ngôn, cậu chủ làm như vậy đều là nghĩ đến tình với cô.”
Ngôn Tiểu Nặc ngây người ra không biết nên trả lời thế nào. Quản gia Duy Đức cười nhẹ, “Cậu chủ đang ở dưới lầu chờ cô, cô mau đi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook