Tổng Tài Cực Sủng Vợ Yêu Trẻ Con
-
Chương 62: Bệnh Vẫn Không Tha [ H_Nhẹ :) ]
Lái xe về nhà hắn lên phòng xem cô thế nào
- thiếu gia cậu về rồi
- bác sĩ tới chưa?
- ông ấy vừa rời đi ạ
- nấu giúp tôi 1 chén cháo
Nói xong hắn đi 1 mạch lên lầu....
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng hắn không nhanh cũng không chậm bước đến chỗ giường cô đang say giấc
Đưa tay vén mái tóc cô sang 1 bên, điều này bất ngờ đã làm đánh thức cô dậy
- Thần... Anh chưa đi sao?
- anh đi rồi và về sớm với em đây
Hắn cúi đầu hôn lên trán cô 1 nụ hôn
- anh đánh thức em?
Cô khẽ lắc đầu sau đó đưa tay dụi dụi mắt
- không có
- đói bụng rồi chứ?
Cô thật thà gật đầu, mới ngủ có 1 chút thôi mà sau khi dậy đã đói bụng rồi
Chắc là do lúc tan học về nhà đến giờ cô vẫn chưa ăn gì
- dì Thẩm đã nấu cháo 1 chút nữa là có
- ừm....Nhã Nhã em ấy đâu rồi?
- con bé còn bên nhà cha và mẹ, họ 1 mặt bắt anh về nhà với em
- xin lỗi
- ngốc, em đã làm gì sai mà phải xin lỗi kia chứ
- " đều là tại mình, đã bị cảm thì thôi mà còn gây phiền phức cho anh ấy nữa "
- tại em mà a....
- suỵt
Chưa kịp để cô nói hết câu thì đã bị ngón tay thon dài của hắn chặng lại
- không nói thêm nữa, ngoan em hiện đang là bệnh nhân của anh
Cô thoáng chút có tí đỏ mặt. Cốc cốc
- thiếu gia, tôi vào được không?
- vào đi
Dì Thẩm bưng 1 cái khay vào trong sau đó đi tới chỗ hắn đặt lên bàn
- cháo và thuốc đều có đủ cả, bác sĩ có dặn sau khi ăn xong liền uống thì bệnh sang ngày mai sẽ khỏi nhanh thôi
- được rồi cảm ơn dì
Bà cười hiền rồi ra ngoài. Hắn cầm chén cháo trên tay, 1 tay cầm muỗng khuấy đều chén cháo
- phải uống thuốc nữa sao
- dĩ nhiên rồi, không uống thuốc thì bệnh của em làm sao mau khỏi
- nhưng...em không muốn uống
Cô nói nhỏ chứ không dám nói to, hắn cười nhẹ múc 1 muỗng cháo thổi nguội sau đó đưa lên miệng cô
- há miệng ra nào
- em tự ăn là được
- không cãi lời, ngoan mau mở miệng ra nào. Anh mỏi tay lắm rồi đây
Cô có chút ngượng đành mở miệng để hắn đút ăn vậy
- làm sao? Đây cũng không phải lần đầu chúng ta thân mật thế này, em làm sao lại ngại?
- em mới không ngại
- thật sao? Nhưng anh thấy em có vẻ không mấy mà thích anh đút em ăn cháo nhỉ
- " đương nhiên là không thích rồi, tự nhiên 1 chút em cũng không có "
- nếu như em không thích hình thức ăn này của anh đút em ăn cũng được. Dùng phương thức khác vậy
- hả
Hắn cầm chén cháo húp 1 ngụm rồi đưa tay lên mặt cô kéo cô lại gần sau đó áp môi mình lên môi cô...
Ực ực ực, cháo từ miệng hắn truyền sang cô đang chảy dài xuống cổ họng cô, cô mở to mắt nhìn hắn
- " tình huống gì vậy chứ?!!! Thần anh ấy...."
Hắn truyền cháo từ miệng mình sang cô cũng hết nên cũng rời môi cô, lấy khăn lau miệng cho cả 2
- anh...anh, anh là đồ...
- anh là gì nào? Cách thức ăn này em thích chứ. Nếu thích chúng ta có thể làm lại thêm 1 lần nữa
Hắn ranh ma nhìn cô nói
- lưu manh....đáng ghét anh lợi dụng em
- lợi dụng? Anh hoàn toàn không có, nào còn 1 chút nữa là hết rồi chúng ta tiếp tục
- không không, em muốn ăn kiểu bình thường
- nếu em muốn
Quay trở về kiểu ăn bình thường, hắn đút cô ăn hết cháo thì bắt đầu cho cô uống thuốc
- không muốn, em không uống thuốc đâu
- ngoan em phải uống mới hết bệnh được
- đắng lắm không uống đâu, anh còn cách nào khác không cần uống thuốc mà bệnh em vẫn hết hay không
- thuốc đắng dã tật, em không uống thì bệnh sẽ càng nặng thêm thôi, hay là để anh " giúp " em uống thuốc như ban nãy anh đã " giúp " em ăn cháo
- không không em uống, em uống là được
- vậy mau nhanh đi, uống hết chén thuốc này
Hắn đưa cô chén thuốc. Cô đánh cầm nó vậy, liều vậy. Cô 1 hơi uống hết chén thuốc
- vậy mới ngoan
- khụ khụ....đắng quá....hức, đắng quá đi.
- Mễ Mễ ngoan
Hắn hôn lên môi cô dỗ ngọt sau đó rời môi cô, không biết viên kẹo từ đâu ra mà ở trong miệng cô
- viên kẹo này cho em
Cười nhẹ 1 cái nhìn cô rồi hắn rời đi, cô ngồi đó đưa tay lên môi mình, nhớ lại ban nãy khuôn mặt ửng hồng lên
Cô úp mặt vào gối che đi sự ngượng ngùng này
- đáng ghét mà....
Hắn trong phòng tắm nhớ tới ban nãy, gương mặt của cô đỏ lên vì ngại mới trông đáng yêu làm sao
Chỉ nghĩ tới thôi hắn thật muốn đem cô ngay lúc này mà ăn sạch
Tắt vòi nước đi, những giọt nước chảy dài khắp cơ thể răn chắc kia của hắn
Thật đúng là 1 người đàn ông hoàn hảo do trời ban tặng. Khuôn mặt yêu nghiệt, nhìn hắn ở góc nào cũng đẹp, căn bản hắn hoàn toàn không có 1 góc chết nào
Mái tóc đen ướt đẫm của hắn được bàn tay vuốt lên.
Cầm lấy chiếc khăn lông trắng quấn đại ngang hông sau đó đi ra ngoài
Thấy cô gái nhỏ của mình vẫn đang còn ngại vì sự việc lúc nãy, cô còn úp mặt vào gối nữa cơ
Nhếch mép sau đó bước chân đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng ngồi xuống giường cạnh cô
Cảm nhận được hơi ấm bên cạnh cộng thêm cảm giác như có ai đó cầm lọn tóc mình lên
Quay mặt sang nhìn thì bắt gặp gương mặt yêu nghiệt này của hắn
- a Thần
- làm sao lại ngạc nhiên như vậy
- đâu, làm gì có
- bảo bối em là muốn câu dẫn anh? Khăn tắm của em, từ nãy giờ không đi thay đồ hay sao?
- hả
Nghe hắn nói cô liền nhìn thân hình thì thấy đúng thật là chỉ quấn mỗi cái khăn trắng lớn trên người. Lật đật lấy gối che lại
- cơ thể của em còn chỗ nào anh chưa thấy và chạm qua?
- đừng nói nữa mà
Cô đỏ mặt. Hắn đưa tay nâng khuôn mặt cô lên kéo cô lại và hôn lên môi cô
Đưa tay ôm lấy eo cô lại
- ưm...dừng...
Hắn luồn chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô mà đùa nghịch
Cô khó chịu đánh vào ngực hắn sau đó dùng sức đẩy hắn ra
- anh...muốn giết em sao...hộc hộc
Cô mệt mỏi dựa vào lòng ngực hắn. Đột nhiên hắn đẩy cô nằm xuống giường
- a Thần...
Hắn giật chiếc khăn đang quấn trên người cô ném sang 1 bên, cảnh xuân liền hiện ra trước mắt
- a
- bảo bối, anh muốn em
Hắn cũng giật lấy chiếc khăn quấn trên người mình vứt sang 1 bên
- a Thần em là đang bệnh anh quá đáng lắm rồi đó, ngay cả người bệnh như em mà cũng không buông tha
- em nói phải, anh thấy em cũng còn sức....
Hắn ghé sát vào tai cô ma mị nói
- vì thế chúng ta cũng nên ân ái với nhau 1 tí cho tình cảm thêm sâu đậm
Hắn đưa tay vuốt ve cơ thể mẫn cảm của cô khiến cô có chút rùng mình
- đừng....đừng mà
- anh không nhịn được nữa
- đừng như vậy a Thần, lần sau đi có được hay không
- sao cơ em nói gì?
- em nói....lần sau chúng ta mới...mới...làm chuyện này
- làm gì cơ?
Cô đỏ mặt
- đừng đùa với em nữa...
- em lấy gì đảm bảo nào?
- nếu như em thất hứa thì tùy anh định đoạt
- là em nói đó
Cô khẽ gật đầu. Hắn thỏa mãn hôn lên môi cô 1 cái
- " mèo con, em mắc bẫy rồi "
- " đáng ghét mà..."
- chắc em mệt rồi, nghỉ ngơi nào
Hắn nằm xuống ôm cô vào lòng....
- --------------
- Hết Chap 62
❤❤❤
- Au phân ra nay 2 chap, tối 1 chap nữa là đủ ròi nha😂❤ Chap này dài lém nên thành 3 chap ròi:>>>
- thiếu gia cậu về rồi
- bác sĩ tới chưa?
- ông ấy vừa rời đi ạ
- nấu giúp tôi 1 chén cháo
Nói xong hắn đi 1 mạch lên lầu....
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng hắn không nhanh cũng không chậm bước đến chỗ giường cô đang say giấc
Đưa tay vén mái tóc cô sang 1 bên, điều này bất ngờ đã làm đánh thức cô dậy
- Thần... Anh chưa đi sao?
- anh đi rồi và về sớm với em đây
Hắn cúi đầu hôn lên trán cô 1 nụ hôn
- anh đánh thức em?
Cô khẽ lắc đầu sau đó đưa tay dụi dụi mắt
- không có
- đói bụng rồi chứ?
Cô thật thà gật đầu, mới ngủ có 1 chút thôi mà sau khi dậy đã đói bụng rồi
Chắc là do lúc tan học về nhà đến giờ cô vẫn chưa ăn gì
- dì Thẩm đã nấu cháo 1 chút nữa là có
- ừm....Nhã Nhã em ấy đâu rồi?
- con bé còn bên nhà cha và mẹ, họ 1 mặt bắt anh về nhà với em
- xin lỗi
- ngốc, em đã làm gì sai mà phải xin lỗi kia chứ
- " đều là tại mình, đã bị cảm thì thôi mà còn gây phiền phức cho anh ấy nữa "
- tại em mà a....
- suỵt
Chưa kịp để cô nói hết câu thì đã bị ngón tay thon dài của hắn chặng lại
- không nói thêm nữa, ngoan em hiện đang là bệnh nhân của anh
Cô thoáng chút có tí đỏ mặt. Cốc cốc
- thiếu gia, tôi vào được không?
- vào đi
Dì Thẩm bưng 1 cái khay vào trong sau đó đi tới chỗ hắn đặt lên bàn
- cháo và thuốc đều có đủ cả, bác sĩ có dặn sau khi ăn xong liền uống thì bệnh sang ngày mai sẽ khỏi nhanh thôi
- được rồi cảm ơn dì
Bà cười hiền rồi ra ngoài. Hắn cầm chén cháo trên tay, 1 tay cầm muỗng khuấy đều chén cháo
- phải uống thuốc nữa sao
- dĩ nhiên rồi, không uống thuốc thì bệnh của em làm sao mau khỏi
- nhưng...em không muốn uống
Cô nói nhỏ chứ không dám nói to, hắn cười nhẹ múc 1 muỗng cháo thổi nguội sau đó đưa lên miệng cô
- há miệng ra nào
- em tự ăn là được
- không cãi lời, ngoan mau mở miệng ra nào. Anh mỏi tay lắm rồi đây
Cô có chút ngượng đành mở miệng để hắn đút ăn vậy
- làm sao? Đây cũng không phải lần đầu chúng ta thân mật thế này, em làm sao lại ngại?
- em mới không ngại
- thật sao? Nhưng anh thấy em có vẻ không mấy mà thích anh đút em ăn cháo nhỉ
- " đương nhiên là không thích rồi, tự nhiên 1 chút em cũng không có "
- nếu như em không thích hình thức ăn này của anh đút em ăn cũng được. Dùng phương thức khác vậy
- hả
Hắn cầm chén cháo húp 1 ngụm rồi đưa tay lên mặt cô kéo cô lại gần sau đó áp môi mình lên môi cô...
Ực ực ực, cháo từ miệng hắn truyền sang cô đang chảy dài xuống cổ họng cô, cô mở to mắt nhìn hắn
- " tình huống gì vậy chứ?!!! Thần anh ấy...."
Hắn truyền cháo từ miệng mình sang cô cũng hết nên cũng rời môi cô, lấy khăn lau miệng cho cả 2
- anh...anh, anh là đồ...
- anh là gì nào? Cách thức ăn này em thích chứ. Nếu thích chúng ta có thể làm lại thêm 1 lần nữa
Hắn ranh ma nhìn cô nói
- lưu manh....đáng ghét anh lợi dụng em
- lợi dụng? Anh hoàn toàn không có, nào còn 1 chút nữa là hết rồi chúng ta tiếp tục
- không không, em muốn ăn kiểu bình thường
- nếu em muốn
Quay trở về kiểu ăn bình thường, hắn đút cô ăn hết cháo thì bắt đầu cho cô uống thuốc
- không muốn, em không uống thuốc đâu
- ngoan em phải uống mới hết bệnh được
- đắng lắm không uống đâu, anh còn cách nào khác không cần uống thuốc mà bệnh em vẫn hết hay không
- thuốc đắng dã tật, em không uống thì bệnh sẽ càng nặng thêm thôi, hay là để anh " giúp " em uống thuốc như ban nãy anh đã " giúp " em ăn cháo
- không không em uống, em uống là được
- vậy mau nhanh đi, uống hết chén thuốc này
Hắn đưa cô chén thuốc. Cô đánh cầm nó vậy, liều vậy. Cô 1 hơi uống hết chén thuốc
- vậy mới ngoan
- khụ khụ....đắng quá....hức, đắng quá đi.
- Mễ Mễ ngoan
Hắn hôn lên môi cô dỗ ngọt sau đó rời môi cô, không biết viên kẹo từ đâu ra mà ở trong miệng cô
- viên kẹo này cho em
Cười nhẹ 1 cái nhìn cô rồi hắn rời đi, cô ngồi đó đưa tay lên môi mình, nhớ lại ban nãy khuôn mặt ửng hồng lên
Cô úp mặt vào gối che đi sự ngượng ngùng này
- đáng ghét mà....
Hắn trong phòng tắm nhớ tới ban nãy, gương mặt của cô đỏ lên vì ngại mới trông đáng yêu làm sao
Chỉ nghĩ tới thôi hắn thật muốn đem cô ngay lúc này mà ăn sạch
Tắt vòi nước đi, những giọt nước chảy dài khắp cơ thể răn chắc kia của hắn
Thật đúng là 1 người đàn ông hoàn hảo do trời ban tặng. Khuôn mặt yêu nghiệt, nhìn hắn ở góc nào cũng đẹp, căn bản hắn hoàn toàn không có 1 góc chết nào
Mái tóc đen ướt đẫm của hắn được bàn tay vuốt lên.
Cầm lấy chiếc khăn lông trắng quấn đại ngang hông sau đó đi ra ngoài
Thấy cô gái nhỏ của mình vẫn đang còn ngại vì sự việc lúc nãy, cô còn úp mặt vào gối nữa cơ
Nhếch mép sau đó bước chân đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng ngồi xuống giường cạnh cô
Cảm nhận được hơi ấm bên cạnh cộng thêm cảm giác như có ai đó cầm lọn tóc mình lên
Quay mặt sang nhìn thì bắt gặp gương mặt yêu nghiệt này của hắn
- a Thần
- làm sao lại ngạc nhiên như vậy
- đâu, làm gì có
- bảo bối em là muốn câu dẫn anh? Khăn tắm của em, từ nãy giờ không đi thay đồ hay sao?
- hả
Nghe hắn nói cô liền nhìn thân hình thì thấy đúng thật là chỉ quấn mỗi cái khăn trắng lớn trên người. Lật đật lấy gối che lại
- cơ thể của em còn chỗ nào anh chưa thấy và chạm qua?
- đừng nói nữa mà
Cô đỏ mặt. Hắn đưa tay nâng khuôn mặt cô lên kéo cô lại và hôn lên môi cô
Đưa tay ôm lấy eo cô lại
- ưm...dừng...
Hắn luồn chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô mà đùa nghịch
Cô khó chịu đánh vào ngực hắn sau đó dùng sức đẩy hắn ra
- anh...muốn giết em sao...hộc hộc
Cô mệt mỏi dựa vào lòng ngực hắn. Đột nhiên hắn đẩy cô nằm xuống giường
- a Thần...
Hắn giật chiếc khăn đang quấn trên người cô ném sang 1 bên, cảnh xuân liền hiện ra trước mắt
- a
- bảo bối, anh muốn em
Hắn cũng giật lấy chiếc khăn quấn trên người mình vứt sang 1 bên
- a Thần em là đang bệnh anh quá đáng lắm rồi đó, ngay cả người bệnh như em mà cũng không buông tha
- em nói phải, anh thấy em cũng còn sức....
Hắn ghé sát vào tai cô ma mị nói
- vì thế chúng ta cũng nên ân ái với nhau 1 tí cho tình cảm thêm sâu đậm
Hắn đưa tay vuốt ve cơ thể mẫn cảm của cô khiến cô có chút rùng mình
- đừng....đừng mà
- anh không nhịn được nữa
- đừng như vậy a Thần, lần sau đi có được hay không
- sao cơ em nói gì?
- em nói....lần sau chúng ta mới...mới...làm chuyện này
- làm gì cơ?
Cô đỏ mặt
- đừng đùa với em nữa...
- em lấy gì đảm bảo nào?
- nếu như em thất hứa thì tùy anh định đoạt
- là em nói đó
Cô khẽ gật đầu. Hắn thỏa mãn hôn lên môi cô 1 cái
- " mèo con, em mắc bẫy rồi "
- " đáng ghét mà..."
- chắc em mệt rồi, nghỉ ngơi nào
Hắn nằm xuống ôm cô vào lòng....
- --------------
- Hết Chap 62
❤❤❤
- Au phân ra nay 2 chap, tối 1 chap nữa là đủ ròi nha😂❤ Chap này dài lém nên thành 3 chap ròi:>>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook