Tổng Tài Cực Sủng Vợ Yêu Trẻ Con
-
Chương 47: Sinh Nhật Hạ Băng
Hiện giờ đang là 3h30 cô đến tập đoàn hắn...
Tiếp tân thấy cô vào cũng vui vẻ chào
- thiếu phu nhân chào chiều
- a chào chị
- cô đến tìm chủ tịch sao? Ngài ấy hiện đang bận họp, cô vào phòng ngồi đợi ngài ấy
- anh ấy đang họp sao? Vậy khi nào xong ạ?
- ừm chắc khoảng chừng nữa tiếng nữa
- cảm ơn chị
Cô cười nói
- không có gì. Thiếu phu nhân cô hãy đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch đi ạ, phòng cho việc thang máy khác không trục trặc gì như lần trước
Cô cười gật đầu. Chuyện cô bị mắc kẹt trong thang mấy ấy. Thì hắn đã lệnh làm sửa cái đó xong thì làm thêm 2 cái nữa, còn căn dặn tiếp tân rằng khi thấy cô thì bảo cô đi thang máy chuyên dụng của hắn...
Lên tới tầng 49 thang máy mở cửa ra, cô bước ra khỏi thang máy và đi vào phòng ngồi chờ hắn
Ngồi chờ có chút lâu, cô mệt mỏi đã thiếp đi trên ghế sofa lúc nào chẳng hay
Trong lúc phía phòng họp
Cả phòng họp đều im lặng không ai dám cất tiếng hay gây 1 hành động gì, bởi vì trong phòng họp có 1 không khí vô cùng ngột ngạt và đáng sợ
Có người còn không dám thở vì đối diện mình đó chính là vị chủ tịch cao cao tại thượng kia
Trên người hắn như tỏa ra 1 bá khí khiến người ta không dám hó hé 1 tiếng
- làm sao? Các tư liệu trong máy tại sao lại có thể sơ xuất cho người khác đột nhập vào?, các người hãy đưa ra 1 lí do mà giải thích với tôi,
- chủ tịch à, chúng tôi thực sự không biết
- không biết? Tôi mướn các người vào làm cho tôi, tôi bỏ tiền ra thuê các người về làm việc cho tôi mà các người làm được gì? Các người nói không biết là ý gì?
- chủ...chủ tịch ngài bớt giận, về vụ việc máy tính bị người khác đột nhập thì tôi sẽ điều tra ra rõ ạ
Trông khi hắn đang tức giận thì điện thoại gọi, là chị tiếp tân gọi cho Lãnh Khả Dư, thấy thời gian cũng đã qua 30" mà lại nghe đồng nghiệp khác nói rằng hắn đang trong phòng họp tức giận với mọi người thì chị ấy sợ cô đợi lâu
Bởi vì chị tưởng chỉ 30" nữa mới xong, ai dè đã là 1 tiếng. Sợ hắn trách móc mình tại sao cô đến mà không gọi báo, thứ 2 nữa là hắn đang hộ thì đột nhiên gọi quấy rầy hắn, biết rằng trong 2 cái chị ấy cũng bị hắn trách móc nhưng thôi kệ dù dì nói cũng hơn, không thể để cô chờ trong phòng lâu được
- a ha xin lỗi, thật xin lỗi
Lãnh Khả Dư anh cười gượng nói sau đó bắt máy
- chuyện gì thế? Vẫn còn đang trong giờ họp kia mà
- tôi biết, thật xin lỗi nhưng anh có thể nói với chủ tịch rằng thiếu phu nhân đã đến và đang đợi ngài ấy trong phòng hay không?
- có chuyện gì?
- chủ tịch, là tiếp tân gọi thông báo đến, thiếu phu nhân cô ấy đến đã lâu và đang ngồi trong phòng chờ ngài
- Mễ Mễ? Được rồi tôi biết rồi
Nói xong hắn cúp máy sau đó đứng dậy uy nghiêm nói
- thời hạn cho các người là 1 tuần, nếu như không thể tìm ra kẻ đột nhập lấy tư liệu của tập đoàn thì đúng ngày chủ động thôi việc ngay lập tức cho tôi. Tan họp
Hắn lạnh lùng đút túi vào túi quần đi ra ngoài. Lãnh Khả Dư anh ngồi kế bên hắn cũng thấy kinh sợ, mồ hôi trên trán cứ như thay nhau chảy xuống mặt anh vậy, hắn thật đáng sợ mà...
Hắn nhanh chóng quay lại phòng, cô đến đã lâu rồi sao? Tại sao lúc cô đến lại không gọi báo cho hắn nói 1tiếng? Haz để bảo bối phải đợi lâu rồi
Mở cửa ra bước vào phòng thì hắn ngó xung quanh không thấy cô, đưa ánh mắt dò xét thì nghe 1 tiếng động nhỏ
Hắn đi tới gần chiếc ghế sofa thì thấy cô đã nằm trên ghế mà ngủ ngon lành. Khẽ mỉm cười, hắn ngồi xuống bên cô vuốt ve khuonmawjt nhỏ đang say giấc của cô
- ưm
Cô dần mở mắt thì gặp hắn
- a Thần?
Cô lấy tay dụi dụi đôi mắt to tròn kia nhìn hắn
- bảo bối đợi lâu lắm hay sao mà đã ngủ trên ghế rồi
Hắn yêu chiều hôn lên trán cô 1 nụ hôn. Cô mệt mỏi ngồi dậy
- có chút lâu a
- anh xin lỗi, anh đang họp nên để em đợi lâu rồi
- không sao đâu mà, công việc vẫn là quan trọng hơn
- lần sau đến gọi anh nói 1 tiếng
- nhưng lỡ như anh đang họp hay bận chuyện gì thì sao
- không sao, em cứ gọi anh sẽ bắt máy mà
- dạ
Cô cười nói
- ngủ đủ giấc rồi chứ
Hắn cười nhẹ xoa đầu cô, cô có chút ngượng
- đừng chọc em
- anh không chọc bảo bối
- a Thần, anh xong việc rồi chứ? Chúng ta đi mau đồ đi
- phải rồi. Mau đi mua đồ và chuẩn bị quà cho Hạ Băng nữa
- ưm
Cô cười đáp. Hắn yêu thương hôn lên môi cô 1 cái....
...
Hiện tại cô và hắn đều có mặt ở trung tâm thương mại mua ít đồ
Hắn đưa cô đi sắm quần áo và giày trước rồi mới đi lựa quà cho Hạ Băng
Cô không biết nên chọn món quà gì tặng cho Hạ Băng nên hắn đã lên tiếng đưa chút ý tưởng
- không biết chọn gì vậy hay là mua vòng đôi đi
- vòng đôi?
- tức là bạn thân đeo chung 1 cặp
- cũng được đó, a Thần là sáng suốt nhất
- vậy thì chúng ta tới tiệm trang sức mua
- ưm
Nói xong cả 2 cùng rời đi mua đồ tiếp...
2 tiếng đồng hồ ở khu trung tâm mà mua quá nhiều đồ, nào là trang phục và giày, quà của Băng Băng nữa
Thật ra trang phục thì cô đã bảo không cần nhưng hân nhất quyết dẫn cô đi mua chúng
- thôi không đi đâu, chẳng phải ở nhà anh mua cho em nhiều đồ lắm hay sao?
- anh thấy mấy bộ đí không hợp đến bữa tiệc đâu, ngoan nghe lời anh đi chọn 1 bộ khác
- nhưng...
- 1 là chọn trang phục, 2 là ở nhà khỏi bàn cãi. Sao hả, cho em 2 sự lựa chọn, chọn đi
- anh...anh ức hiếp người, a Thần đáng ghét mà
Cô có chút bất mãn và nói nhỏ
- sao hả? Muốn ở nhà?
- ai nói chứ, chọn thì chọn xí
Cô cắn môi miễn cưỡng nói sau đó rời đi chọn đồ. Hắn bật cười, cô gái nhỏ này muốn đấu với hắn? Còn lâu...
- -----------
- Hết Chap 47
❤❤❤
Tiếp tân thấy cô vào cũng vui vẻ chào
- thiếu phu nhân chào chiều
- a chào chị
- cô đến tìm chủ tịch sao? Ngài ấy hiện đang bận họp, cô vào phòng ngồi đợi ngài ấy
- anh ấy đang họp sao? Vậy khi nào xong ạ?
- ừm chắc khoảng chừng nữa tiếng nữa
- cảm ơn chị
Cô cười nói
- không có gì. Thiếu phu nhân cô hãy đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch đi ạ, phòng cho việc thang máy khác không trục trặc gì như lần trước
Cô cười gật đầu. Chuyện cô bị mắc kẹt trong thang mấy ấy. Thì hắn đã lệnh làm sửa cái đó xong thì làm thêm 2 cái nữa, còn căn dặn tiếp tân rằng khi thấy cô thì bảo cô đi thang máy chuyên dụng của hắn...
Lên tới tầng 49 thang máy mở cửa ra, cô bước ra khỏi thang máy và đi vào phòng ngồi chờ hắn
Ngồi chờ có chút lâu, cô mệt mỏi đã thiếp đi trên ghế sofa lúc nào chẳng hay
Trong lúc phía phòng họp
Cả phòng họp đều im lặng không ai dám cất tiếng hay gây 1 hành động gì, bởi vì trong phòng họp có 1 không khí vô cùng ngột ngạt và đáng sợ
Có người còn không dám thở vì đối diện mình đó chính là vị chủ tịch cao cao tại thượng kia
Trên người hắn như tỏa ra 1 bá khí khiến người ta không dám hó hé 1 tiếng
- làm sao? Các tư liệu trong máy tại sao lại có thể sơ xuất cho người khác đột nhập vào?, các người hãy đưa ra 1 lí do mà giải thích với tôi,
- chủ tịch à, chúng tôi thực sự không biết
- không biết? Tôi mướn các người vào làm cho tôi, tôi bỏ tiền ra thuê các người về làm việc cho tôi mà các người làm được gì? Các người nói không biết là ý gì?
- chủ...chủ tịch ngài bớt giận, về vụ việc máy tính bị người khác đột nhập thì tôi sẽ điều tra ra rõ ạ
Trông khi hắn đang tức giận thì điện thoại gọi, là chị tiếp tân gọi cho Lãnh Khả Dư, thấy thời gian cũng đã qua 30" mà lại nghe đồng nghiệp khác nói rằng hắn đang trong phòng họp tức giận với mọi người thì chị ấy sợ cô đợi lâu
Bởi vì chị tưởng chỉ 30" nữa mới xong, ai dè đã là 1 tiếng. Sợ hắn trách móc mình tại sao cô đến mà không gọi báo, thứ 2 nữa là hắn đang hộ thì đột nhiên gọi quấy rầy hắn, biết rằng trong 2 cái chị ấy cũng bị hắn trách móc nhưng thôi kệ dù dì nói cũng hơn, không thể để cô chờ trong phòng lâu được
- a ha xin lỗi, thật xin lỗi
Lãnh Khả Dư anh cười gượng nói sau đó bắt máy
- chuyện gì thế? Vẫn còn đang trong giờ họp kia mà
- tôi biết, thật xin lỗi nhưng anh có thể nói với chủ tịch rằng thiếu phu nhân đã đến và đang đợi ngài ấy trong phòng hay không?
- có chuyện gì?
- chủ tịch, là tiếp tân gọi thông báo đến, thiếu phu nhân cô ấy đến đã lâu và đang ngồi trong phòng chờ ngài
- Mễ Mễ? Được rồi tôi biết rồi
Nói xong hắn cúp máy sau đó đứng dậy uy nghiêm nói
- thời hạn cho các người là 1 tuần, nếu như không thể tìm ra kẻ đột nhập lấy tư liệu của tập đoàn thì đúng ngày chủ động thôi việc ngay lập tức cho tôi. Tan họp
Hắn lạnh lùng đút túi vào túi quần đi ra ngoài. Lãnh Khả Dư anh ngồi kế bên hắn cũng thấy kinh sợ, mồ hôi trên trán cứ như thay nhau chảy xuống mặt anh vậy, hắn thật đáng sợ mà...
Hắn nhanh chóng quay lại phòng, cô đến đã lâu rồi sao? Tại sao lúc cô đến lại không gọi báo cho hắn nói 1tiếng? Haz để bảo bối phải đợi lâu rồi
Mở cửa ra bước vào phòng thì hắn ngó xung quanh không thấy cô, đưa ánh mắt dò xét thì nghe 1 tiếng động nhỏ
Hắn đi tới gần chiếc ghế sofa thì thấy cô đã nằm trên ghế mà ngủ ngon lành. Khẽ mỉm cười, hắn ngồi xuống bên cô vuốt ve khuonmawjt nhỏ đang say giấc của cô
- ưm
Cô dần mở mắt thì gặp hắn
- a Thần?
Cô lấy tay dụi dụi đôi mắt to tròn kia nhìn hắn
- bảo bối đợi lâu lắm hay sao mà đã ngủ trên ghế rồi
Hắn yêu chiều hôn lên trán cô 1 nụ hôn. Cô mệt mỏi ngồi dậy
- có chút lâu a
- anh xin lỗi, anh đang họp nên để em đợi lâu rồi
- không sao đâu mà, công việc vẫn là quan trọng hơn
- lần sau đến gọi anh nói 1 tiếng
- nhưng lỡ như anh đang họp hay bận chuyện gì thì sao
- không sao, em cứ gọi anh sẽ bắt máy mà
- dạ
Cô cười nói
- ngủ đủ giấc rồi chứ
Hắn cười nhẹ xoa đầu cô, cô có chút ngượng
- đừng chọc em
- anh không chọc bảo bối
- a Thần, anh xong việc rồi chứ? Chúng ta đi mau đồ đi
- phải rồi. Mau đi mua đồ và chuẩn bị quà cho Hạ Băng nữa
- ưm
Cô cười đáp. Hắn yêu thương hôn lên môi cô 1 cái....
...
Hiện tại cô và hắn đều có mặt ở trung tâm thương mại mua ít đồ
Hắn đưa cô đi sắm quần áo và giày trước rồi mới đi lựa quà cho Hạ Băng
Cô không biết nên chọn món quà gì tặng cho Hạ Băng nên hắn đã lên tiếng đưa chút ý tưởng
- không biết chọn gì vậy hay là mua vòng đôi đi
- vòng đôi?
- tức là bạn thân đeo chung 1 cặp
- cũng được đó, a Thần là sáng suốt nhất
- vậy thì chúng ta tới tiệm trang sức mua
- ưm
Nói xong cả 2 cùng rời đi mua đồ tiếp...
2 tiếng đồng hồ ở khu trung tâm mà mua quá nhiều đồ, nào là trang phục và giày, quà của Băng Băng nữa
Thật ra trang phục thì cô đã bảo không cần nhưng hân nhất quyết dẫn cô đi mua chúng
- thôi không đi đâu, chẳng phải ở nhà anh mua cho em nhiều đồ lắm hay sao?
- anh thấy mấy bộ đí không hợp đến bữa tiệc đâu, ngoan nghe lời anh đi chọn 1 bộ khác
- nhưng...
- 1 là chọn trang phục, 2 là ở nhà khỏi bàn cãi. Sao hả, cho em 2 sự lựa chọn, chọn đi
- anh...anh ức hiếp người, a Thần đáng ghét mà
Cô có chút bất mãn và nói nhỏ
- sao hả? Muốn ở nhà?
- ai nói chứ, chọn thì chọn xí
Cô cắn môi miễn cưỡng nói sau đó rời đi chọn đồ. Hắn bật cười, cô gái nhỏ này muốn đấu với hắn? Còn lâu...
- -----------
- Hết Chap 47
❤❤❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook