Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi .
-
Chương 4: Tất Nhiên Cô Không Đành Lòng .
-Con đi theo mẹ.
Lâm Vận Cầm đi trước, Diệp Vãn Ninh theo sau vào phòng mà bố cô đang nằm. Bà ta chỉ vào Diệp Hằng Thiên đang nằm hôn mê trên giường.
-Con nhìn cha con đi, con nhẫn tâm nhìn thấy cơ ngơi một tay cha con gây dựng bị phá hủy sao?
-Con...
Diệp Vãn Ninh nhìn cha mình, nhớ lại tình cảm của hai cha con luôn rất tốt, tất nhiên cô không nhẫn tâm rồi. Nếu như cha cô tỉnh lại biết rằng tập đoàn đã sụp đổ, thì nó sẽ ảnh hưởng tới sự phục hồi sức khỏe của ông, cô tưởng tượng ra viễn cảnh cha mình sẽ đau khổ như thế nào.
-Kết hôn với Lục Thừa Tiêu, tập đoàn nhất định sẽ vực dậy, chú Vương của con là một người bản lĩnh, ông ấy đã ở bên cạnh Hằng Thiên nhiều năm, nhất định sẽ vì Nhà họ Diệp chúng ta mà cố gắng, con còn không yên tâm sao ?
Đương nhiên, Lâm Vận Cầm và Vương quản gia đã ngấm ngầm qua lại với nhau trong nhiều năm
-Chỉ cần con lấy Lục Thừa Tiêu sao? Diệp Vãn Ninh vẫn chưa thể hiểu tại sao lúc cô rời khỏi căn phòng, Lục Thừa Tiêu còn nói với cô một câu : "Vậy chúng ta chống mắt chờ xem", câu nói này cứ ong ong bên tai cô, nhưng giờ thì.... Điều đó kiến cô có suy nghĩ, mẹ cô lên kế hoạch với cô, phải chăng Lục Tiêu Thừa cũng nhúng tay vào?
-Đúng, vì cái nhà này, Tiểu Ninh, con hi sinh một chút nhé, huống hồ Lục Thừa Tiêu cũng có gì không tốt đâu! Lấy anh ta rồi con sẽ trở thành phu nhân tổng tài của tập đoàn tài chính Để Thịnh, chỉ trong một đêm con đã trở thành phượng hoàng rồi, lại có thể gìn giữ cơ ngơi bao năm vất vả của Hằng Thiên, lại có thể duy trì công việc của các chú các bác còn đang nuôi gia đình, những người từ nhỏ đã yêu thương con hết mực, những điều đó không đáng sao?
-Con hiểu rồi.
Diệp Vãn Ninh ngước mình cha mình đang nằm bất động, lòng cô nhói đau, cô không thể để cho cha mình thất vọng, cha rất yêu thương cô, sao cô nỡ để cha mình mất đi tập đoàn chứ ? Không có tiền chữa bệnh, cô lo sợ không có cơ hội nhìn thấy cha khỏe lại. Huống hồ những người chú người bác kia thực sự rất tốt với cô, bọn họ đều là những người lao động chính nuôi gia đình, cô không thể ích kỷ cho bản thân, chỉ cần cô hi sinh hạnh phúc của mình, thì có thể đổi lấy được hạnh phúc của bao người ...Diệp Vãn Ninh biết, cô phải chọn lựa, đó chính là hi sinh lợi ích cá nhân để đổi lấy hạnh phúc cho mọi người, cô không còn cách nào khác
-Tốt lắm, việc này mẹ và chú Vương sẽ đi sắp xếp, con chỉ cần ngoan ngoãn nhà làm cô dâu xinh đẹp thôi.
Lâm Vận Cần khẽ mỉm cười, tỏ ý hài lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng con gái, gật đầu đắc thắng.
-Con biết rồi.
Cô nheo mắt lại, không nói gì nữa. Lâm Vận Cần thoải mái bước đi, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chỉ cần Điệp Vãn Ninh lấy Lục Thừa Tiêu, thì cả đời bà chả phải lo nghĩ về tiền bạc, muốn tiêu xài bao nhiêu thì tiêu xài, lại còn có thể trở thành người thân của Nhà họ Lục, thì thân thế phu nhân của bà ta lại càng thêm giá trị, việc tốt như vậy, đương nhiên bà ta phải cố gắng đạt được.
Diệp Vãn Ninh lặng lẽ ngồi trong phòng lấy khăn lau mặt , cạo râu và trò chuyện với người cha đang hôn mê, hi vọng ông sẽ sớm tỉnh lại.
Sau khi trở về phòng ngủ, Lâm Vận
Cần lập tức theo kế hoạch lấy điện thoại gọi cho Lục Thừa Tiêu -Lục tổng, chuyện anh và con gái tôi, tôi đã nghe tất cả rồi.
Một Lục Thừa Tiêu đẹp trai giàu có, thì cho dù là một bà hơn bốn mươi tuổi cũng phải xao động. Lục Tiêu Thừa đã sớm dự đoán Lâm Vận Cần sẽ gọi điện cho anh, anh đã chờ lâu rồi.
- Tôi nghĩ anh nên có trách nhiệm với con gái tôi phải không? Tiểu Linh nhà chúng tôi là đứa con ngoan.
Lục Tiêu Thừa không nhịn được cười, hai mẹ con bà ta đã tận dụng mọi cơ hội để cứu lấy Nhà họ Diệp Lâm Vận Cần đã tặng anh một món quà to như vậy, anh có lí do gì đâu mà không nhận.
-Tất nhiên rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho người chuyển lễ vật đến Nhà họ Diệp, hi vọng Diệp phu nhân sẽ hài lòng.
Lâm Vận Cầm đi trước, Diệp Vãn Ninh theo sau vào phòng mà bố cô đang nằm. Bà ta chỉ vào Diệp Hằng Thiên đang nằm hôn mê trên giường.
-Con nhìn cha con đi, con nhẫn tâm nhìn thấy cơ ngơi một tay cha con gây dựng bị phá hủy sao?
-Con...
Diệp Vãn Ninh nhìn cha mình, nhớ lại tình cảm của hai cha con luôn rất tốt, tất nhiên cô không nhẫn tâm rồi. Nếu như cha cô tỉnh lại biết rằng tập đoàn đã sụp đổ, thì nó sẽ ảnh hưởng tới sự phục hồi sức khỏe của ông, cô tưởng tượng ra viễn cảnh cha mình sẽ đau khổ như thế nào.
-Kết hôn với Lục Thừa Tiêu, tập đoàn nhất định sẽ vực dậy, chú Vương của con là một người bản lĩnh, ông ấy đã ở bên cạnh Hằng Thiên nhiều năm, nhất định sẽ vì Nhà họ Diệp chúng ta mà cố gắng, con còn không yên tâm sao ?
Đương nhiên, Lâm Vận Cầm và Vương quản gia đã ngấm ngầm qua lại với nhau trong nhiều năm
-Chỉ cần con lấy Lục Thừa Tiêu sao? Diệp Vãn Ninh vẫn chưa thể hiểu tại sao lúc cô rời khỏi căn phòng, Lục Thừa Tiêu còn nói với cô một câu : "Vậy chúng ta chống mắt chờ xem", câu nói này cứ ong ong bên tai cô, nhưng giờ thì.... Điều đó kiến cô có suy nghĩ, mẹ cô lên kế hoạch với cô, phải chăng Lục Tiêu Thừa cũng nhúng tay vào?
-Đúng, vì cái nhà này, Tiểu Ninh, con hi sinh một chút nhé, huống hồ Lục Thừa Tiêu cũng có gì không tốt đâu! Lấy anh ta rồi con sẽ trở thành phu nhân tổng tài của tập đoàn tài chính Để Thịnh, chỉ trong một đêm con đã trở thành phượng hoàng rồi, lại có thể gìn giữ cơ ngơi bao năm vất vả của Hằng Thiên, lại có thể duy trì công việc của các chú các bác còn đang nuôi gia đình, những người từ nhỏ đã yêu thương con hết mực, những điều đó không đáng sao?
-Con hiểu rồi.
Diệp Vãn Ninh ngước mình cha mình đang nằm bất động, lòng cô nhói đau, cô không thể để cho cha mình thất vọng, cha rất yêu thương cô, sao cô nỡ để cha mình mất đi tập đoàn chứ ? Không có tiền chữa bệnh, cô lo sợ không có cơ hội nhìn thấy cha khỏe lại. Huống hồ những người chú người bác kia thực sự rất tốt với cô, bọn họ đều là những người lao động chính nuôi gia đình, cô không thể ích kỷ cho bản thân, chỉ cần cô hi sinh hạnh phúc của mình, thì có thể đổi lấy được hạnh phúc của bao người ...Diệp Vãn Ninh biết, cô phải chọn lựa, đó chính là hi sinh lợi ích cá nhân để đổi lấy hạnh phúc cho mọi người, cô không còn cách nào khác
-Tốt lắm, việc này mẹ và chú Vương sẽ đi sắp xếp, con chỉ cần ngoan ngoãn nhà làm cô dâu xinh đẹp thôi.
Lâm Vận Cần khẽ mỉm cười, tỏ ý hài lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng con gái, gật đầu đắc thắng.
-Con biết rồi.
Cô nheo mắt lại, không nói gì nữa. Lâm Vận Cần thoải mái bước đi, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chỉ cần Điệp Vãn Ninh lấy Lục Thừa Tiêu, thì cả đời bà chả phải lo nghĩ về tiền bạc, muốn tiêu xài bao nhiêu thì tiêu xài, lại còn có thể trở thành người thân của Nhà họ Lục, thì thân thế phu nhân của bà ta lại càng thêm giá trị, việc tốt như vậy, đương nhiên bà ta phải cố gắng đạt được.
Diệp Vãn Ninh lặng lẽ ngồi trong phòng lấy khăn lau mặt , cạo râu và trò chuyện với người cha đang hôn mê, hi vọng ông sẽ sớm tỉnh lại.
Sau khi trở về phòng ngủ, Lâm Vận
Cần lập tức theo kế hoạch lấy điện thoại gọi cho Lục Thừa Tiêu -Lục tổng, chuyện anh và con gái tôi, tôi đã nghe tất cả rồi.
Một Lục Thừa Tiêu đẹp trai giàu có, thì cho dù là một bà hơn bốn mươi tuổi cũng phải xao động. Lục Tiêu Thừa đã sớm dự đoán Lâm Vận Cần sẽ gọi điện cho anh, anh đã chờ lâu rồi.
- Tôi nghĩ anh nên có trách nhiệm với con gái tôi phải không? Tiểu Linh nhà chúng tôi là đứa con ngoan.
Lục Tiêu Thừa không nhịn được cười, hai mẹ con bà ta đã tận dụng mọi cơ hội để cứu lấy Nhà họ Diệp Lâm Vận Cần đã tặng anh một món quà to như vậy, anh có lí do gì đâu mà không nhận.
-Tất nhiên rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho người chuyển lễ vật đến Nhà họ Diệp, hi vọng Diệp phu nhân sẽ hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook