Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi .
Chương 19: Cô Lo Lắng Cho Tôi?

-Cô nghĩ có quyền ra lệnh cho tôi? Xem ra cô đã quên thân phận của cô rồi!

Lục Thừa Tiêu dùng một tay nắm chặt cằm cô, nhìn vào đôi đang long lanh ngấn lệ của cô, vẻ nghiêm nghị lúc đầu dịu đi chút ít, anh lạnh lùng nói:

-Bây giờ tôi lại có ý tưởng khác.

Nhìn nụ cười xấu xa của anh, Diệp Văn Ninh bất giác ôm lấy cơ thể mình lùi lại mấy bước ..

-Sợ tôi đến thế sao?

Bây giờ nhìn Diệp Vãn Ninh giống

như một con cừa non ngoan ngoãn. Quần áo anh đã ướt sũng, anh tùy tiện cởi nút áo, bước vào bồn tắm.

Lục, Lục Thừa Tiêu ... anh ...

Diệp Văn Ninh cảm thấy lưng mình như bị dính vào một bức tường đá lạnh lẽo, cô đã không còn đường lui nữa. Anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng, nhìn vào đôi má ửng hồng của cô, anh nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào trong mắt cô.

-Nghe đây, tôi hi vọng chuyện lần này sẽ không lặp lại lần thứ hai.

-Tôi ...

Diệp Vãn Ninh gật đầu

-Tôi lo anh ...

Những lời của Diệp Vãn Ninh đột ngột dừng lại, cô vừa nói cái gì? Cô nói cô lo cho anh? ... bản thân cô cũng thấy sốc khi nói như vậy.

-Cô nói cái gì?

Khuôn mặt anh tuấn càng tiến sát

vào cô

-Cô lo lắng cho tôi?

-Tôi lo con tôi sẽ mất cha.



Cuộc hôn nhân này cũng sẽ sớm đến hồi kết thúc, tuyệt đối cô không được động tâm bởi vì người nào yêu người kia trước thì người đó chắc chắn sẽ thương tích đầy mình.

-Nói cũng đúng, tôi chết rồi sẽ đúng ý nguyện của cô.

Anh buông lỏng cánh tay trên eo cô, đối với câu trả lời vừa rồi của cô, anh mơ hồ cảm thấy không vui.

Lục Thừa Tiêu, anh có thể ngừng nói những lời đen đủi này được không? Làm sao, lẽ nào đây không phải là

những lời nói thật sao?

Lục Thừa Tiêu nhìn nét mặt có chút tức giận của cô, nói tiếp:

-Nếu một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện không hay, việc nuôi dưỡng con và cô tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi.

- Phì phì ...

Diệp Vãn Ninh liên tục phì phì vài

câu.

-Không cho anh nói lung tung, không thể có chuyện này xảy ra được. Không thể xảy ra.

Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới tiền của anh cho nên mong anh đừng nói những lời không may mắn này, được không?

Cô không thích nghe những lời xui xẻo này, bây giờ cô đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lục Thừa Tiêu cảm thấy trong lòng có chút hạnh phúc không thể giải thích được. Anh mở rộng vòng tay nói:

-Lại đây nào.

Diệp Văn Ninh khựng lại, cuối cùng cũng giơ tay ôm chặt đôi vai từ từ tiến lên một bước. Lục Thừa Tiêu quan sát khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ của cô, nếu cứ tiếp tục thế này chắc cô sẽ giấu mặt vào trong nước ... anh khẽ mỉm cười, đưa tay ra ôm cô vào trong lòng rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, vòng tay nới rộng rồi siết chặt cô hơn .... -A...

Diệp Vãn Ninh ngạc nhiên kêu lên một tiếng, anh ôm cô từ trong bồn tắm đứng lên, dùng khăn tắm quấn vào rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.

-A ...

Diệp Vãn Ninh lại kinh hô lên, nhìn thấy trên sàn là một con rắn nằm im bất động. Cô giơ tay ôm chặt cổ ảnh, vùi mặt vào ngực anh.

-Con rắn này chết rồi.

Lục Thừa Tiêu lên tiếng giải thích. Diệp Văn Ninh nhìn kỹ con rắn trên sàn, nó nằm im không nhúc nhích. Đây chính là con rắn ở trên núi chuẩn bị tấn công cô.



-Nó, tại sao nó lại ở đây?

Đương nhiên là do anh bảo người đem vào đây để khiến cho cô gái ngu ngốc này nhìn thấy. Lục Thừa Tiêu không trả lời câu hỏi của cô, đặt cô xuống giường, xoay người lại nói:

Lần sao còn dám tùy tiện chạy ra ngoài nữa không?

Diệp Vãn Ninh có vẻ như hiểu ra.

-Anh đang trêu chọc tôi? -Để cho cô nhớ lâu một chút! -Nhưng tôi ...

“ là lo cho anh ..." Diệp Văn Ninh nuốt những lời này vào trong lòng. Nếu như có lần sau tôi vẫn sẽ ra

ngoài tìm anh.

Nét mặt Diệp Vãn Ninh rất chân thật, cô đang nói thật lòng. Cô không thể ngồi yên đợi chờ bởi vì chờ đợi là sự dày vò, nhưng lần sao nhất định cô sẽ tìm ra cách tốt hơn, sẽ không khiến bản thân mình gặp phải nguy hiểm như lần này.

-Xem ra cô vẫn không rút ra được bài học, đáng ăn đòn. Lục Thừa Tiêu ôm cô lên, giơ tay tết

vào mông cô, trầm giọng nói:

Lần sau còn dám đi không?

-Tôi ....

Diệp Văn Ninh nhìn vào cánh tay đang giơ lên của anh, “ ư ... không nghĩ tới anh lại dùng cách này. Diệp Văn Ninh lắc đầu nói:

-Không dám nữa, ô ... không dám nữa đâu.

Thật là đau, lẽ nào anh không biết đánh nhẹ chút sao?

-Rất tốt, xem ra cô học rất ngoan, đừng để tôi biết có lần sau nếu không không chỉ đơn giản là đánh đòn đâu.

Diệp Vãn Ninh gật đầu, ngẩng đầu nhìn đôi mắt âm trầm của anh, những giọt nước rơi trên thân hình hoàn hảo của anh, có một sự lạnh lẽo đáng sợ toát ra từ trên người anh. Lục Thừa Tiêu biết, tối nay anh thật sự rất giận, thật sự rất lo, đơn giản vì cô gái này đã mang đến cho anh quá nhiều rắc rối. Nhìn đôi mắt long lanh ngấn lệ của cô, anh chỉ muốn hôn cô điên cuồng, muốn yêu cô điên cuồng ... Không biết cơn gió lạnh từ đầu thổi tới khiến Lục Thừa Tiêu lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.

-Hung thủ giết người như cô đương nhiên chết cũng xứng đáng. Ai bảo cô là mẹ của con tôi? Tôi đương nhiên phải bảo vệ sự an toàn của cô, chỉ cần có an toàn thì con tôi cũng sẽ an toàn, đúng không?

Diệp Văn Ninh run rẩy, cô biết tất cả những gì anh làm cho cô đều là vì đứa trẻ trong bụng cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương