Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi .
-
Chương 16: Chờ Đợi Là Sự Dày Vò
Ầm… lại một tiếng sấm lớn, trên màn hình tinh thể lớn đang phát đi tin tức mới nhất.
-Cô chủ, bão đang tan dần rồi .. Không có thiệt hại gì lớn, không sao đâu, cô đừng quá lo lắng, mau ăn cơm đi, ăn rồi còn ngủ sớm.
Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới, lại 1 lân nữa đi đến bên cửa sổ sát đất, mưa cuối cùng cũng tạnh dần nhưng gió vẫn thổi lớn …
trời mưa đường trơn, anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
-Không được, tôi phải ra ngoài tìm anh ấy!
Diệp Vãn Ninh vội đi ra cửa, cầm lấy ô chuẩn bị đi ra ngoài, thím Lý vội vàng đứng trước mặt cô cản lại.
-Cô chủ, cô không thể đi ra ngoài được. Trời mưa đường trơn, cô lại đang mang thai, đường núi lại quanh co dễ lạc, nếu cô xảy ra chuyện gì chúng tôi biết làm sao.
Thím Lý cố gắng thuyết phục Diệp Vãn Ninh.
-Nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa quay về, tôi rất lo, tôi…
Diệp Vãn Ninh cũng không biết tại sao lại lo lắng cho người đàn ông không tim không phổi này, lời nói ra rồi cô mới ý thức được trong lòng mình hoảng loạn biết bao. Cô đang bị làm sao thế này?
– Tôi biết cô lo lắng cho sự an nguy của cậu chủ, nhưng cô đừng quên cậu ấy là Lục Thừa Tiêu. Cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì được, gặp chuyện gì cậu ấy cũng có thể biến nguy thành an mà khu vực này so với cô cậu ấy quen thuộc hơn nhiêu. Nếu như cô cứ lần mò đi tìm cậu ấy mới thật sự là nguy hiểm.
-Tôi không thể tiếp tục ngồi đợi, tôi muốn đi tìm anh ấy .
Cô thật sự lo lắng cho anh.
Nhìn bộ dạng Diệp Vãn Ninh lo lắng muốn khóc, thím Lý lại vội vàng khuyên Diệp Vãn Ninh, hy vọng cô hồi tâm chuyển ý.
-Cô chủ, chắc là cậu chủ gặp việc gấp nên mới chưa về, cô cứ ngồi đợi đi. Kano đã dẫn mấy người thân cận đi tìm cậu chủ rồi, tôi tin rất nhanh họ sẽ tìm thấy cậu chủ thôi, có khi cô ăn tối xong cậu chủ sẽ quay về. Cô đợi thêm chút nữa đi, được không? Coi như thím Lý xin cô, cô không thể đội mưa đi tìm cậu chủ được.
-Thím Lý, cháu biết rồi, thím đi hâm nóng thức ăn đi, cháu hơi đói rồi.
Diệp Vãn Ninh biết thím Lý lo lắng cho sự an toàn của cô nhưng trong lòng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của Lục Thừa Tiêu. Lẽ nào đây là phản ứng thông thường sau khi mang thai.
-Như vậy mới đúng, cô chờ một chút, tôi đi hâm nóng thức ăn cho cô nhé!
Thím Lý nhanh chóng cầm lấy ô trong tay Diệp Vãn Ninh, đóng cửa lại rồi mới đi vào bếp. Ba mươi phút nữa rồi qua, nhìn kim đồng hồ đã chỉ chín giờ, Diệp Vãn Ninh đã ăn cơm xong đang ngồi trên ghế sofa thấp thỏm ngóng chờ.
-Cô chủ, cô mau đi ngủ đi.
-Vâng.
Diệp Vãn Ninh đứng dậy đi lên lâu.
-Thím Lý, thím cũng đi ngủ sớm đi.
-Vâng, cô chủ, tôi cũng đi ngủ đây.
-Vâng.
Diệp Vãn Ninh gật đầu, đi vào phòng ngủ, chỉ khoảng mười phút sau trong biệt thự chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của những cây đèn ngủ và đèn hành lang. Nhìn thấy thím Lý đã đi ra dãy nhà phía sau, cô lặng lẽ đi ra cửa. Cô đã suy đi tính lại mới nghĩ đến cách này, nếu như thím Lý vẫn ở đây nhất định sẽ không để cô ra ngoài cho nên cô chỉ có thể dùng cách này để đi tìm Lục Thừa Tiêu. Thật sự cô không thể yên tâm, đợi chờ cũng là một sự dày vò đau khổ.
Diệp Vãn Ninh mặc áo mưa vào, cầm theo đèn pin chống nước nhanh chóng đi xuống núi để tìm Lục Thừa Tiêu.
-Lục Thừa Tiêu, Lục Thừa Tiêu …
Cô đi dọc theo đường lớn để tìm Lục Thừa Tiêu. Cây cối dọc hai bên đường đi phần lớn đều bị gió lớn thổi gãy đổ hoặc rạp về một phía. Nhìn vào dấu vết của cơn bão, Diệp Vãn Ninh vội đưa tay xoa nhẹ lên bụng, cẩn thận bước đi, một tay vẫn đặt trên bụng mình.
-Con yêu, con hãy câu chúc cho mẹ sớm tìm được bố con. Mặc dù con không phải là kết tinh tình yêu giữa bố và mẹ nhưng chắc chắn con là bảo bối của bố mẹ, vì vậy con hãy cầu chúc cho mẹ sớm tìm được bố con nhé!
Diệp Vãn Ninh âm thầm tự nói với mình, nhất định không được để mình gặp nguy hiểm. Đi đến lưng chừng núi, từ xa Diệp Vãn Ninh đã nhìn thấy đèn xe vẫn sáng, cần gạt nước vần hoạt động không ngừng.
-Tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy.
Cô thờ phào nhẹ nhóm, nhanh chóng đi xuống, cô mừng rỡ mở cửa xe ra nhưng lại không thấy Lục Thừa Tiêu đâu. Cô giơ tay sờ vào ghế lái, ghế không còn hơi ấm. Cô vội vàng giơ tay chạm vào ổ khóa thì phát hiện chìa khóa vẫn cắm ở đó nhưng không cách nào khởi động được xe. Xem ra xe đi đến đây thì xảy ra sự cố cho nên anh ấy bị kẹt lại ở giữa đường, lại thêm xung quanh không có tín hiệu cho nên điện thoại mới không gọi được.
Nhưng mà bây giờ, anh ấy đi đâu rồi?
Diệp Vãn Ninh không khỏi run rẩy, cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh.
-Lục Thừa Tiêu, Lục Thừa Tiêu anh đang ở đâu? Anh có ở gân đây không? Anh trả lời tôi được không?
Diệp Vãn Ninh vô cùng lo lắng, cô cũng không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy. Cô giống như con kiến bò trong chảo nóng. Nước mưa liên tục làm ướt đôi gò má xinh xắn của cô, cô đưa tay ra lau những giọt nước trên mặt mà cũng không phân biệt được đó là nước mưa giá lạnh hay nước mắt nóng hổi. Cô dùng mu bàn tay để lau mặt nhiều lân, đột nhiên ánh đèn pin của cô chiếu vào một dấu chân trên mặt đất.
-Cô chủ, bão đang tan dần rồi .. Không có thiệt hại gì lớn, không sao đâu, cô đừng quá lo lắng, mau ăn cơm đi, ăn rồi còn ngủ sớm.
Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới, lại 1 lân nữa đi đến bên cửa sổ sát đất, mưa cuối cùng cũng tạnh dần nhưng gió vẫn thổi lớn …
trời mưa đường trơn, anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
-Không được, tôi phải ra ngoài tìm anh ấy!
Diệp Vãn Ninh vội đi ra cửa, cầm lấy ô chuẩn bị đi ra ngoài, thím Lý vội vàng đứng trước mặt cô cản lại.
-Cô chủ, cô không thể đi ra ngoài được. Trời mưa đường trơn, cô lại đang mang thai, đường núi lại quanh co dễ lạc, nếu cô xảy ra chuyện gì chúng tôi biết làm sao.
Thím Lý cố gắng thuyết phục Diệp Vãn Ninh.
-Nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa quay về, tôi rất lo, tôi…
Diệp Vãn Ninh cũng không biết tại sao lại lo lắng cho người đàn ông không tim không phổi này, lời nói ra rồi cô mới ý thức được trong lòng mình hoảng loạn biết bao. Cô đang bị làm sao thế này?
– Tôi biết cô lo lắng cho sự an nguy của cậu chủ, nhưng cô đừng quên cậu ấy là Lục Thừa Tiêu. Cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì được, gặp chuyện gì cậu ấy cũng có thể biến nguy thành an mà khu vực này so với cô cậu ấy quen thuộc hơn nhiêu. Nếu như cô cứ lần mò đi tìm cậu ấy mới thật sự là nguy hiểm.
-Tôi không thể tiếp tục ngồi đợi, tôi muốn đi tìm anh ấy .
Cô thật sự lo lắng cho anh.
Nhìn bộ dạng Diệp Vãn Ninh lo lắng muốn khóc, thím Lý lại vội vàng khuyên Diệp Vãn Ninh, hy vọng cô hồi tâm chuyển ý.
-Cô chủ, chắc là cậu chủ gặp việc gấp nên mới chưa về, cô cứ ngồi đợi đi. Kano đã dẫn mấy người thân cận đi tìm cậu chủ rồi, tôi tin rất nhanh họ sẽ tìm thấy cậu chủ thôi, có khi cô ăn tối xong cậu chủ sẽ quay về. Cô đợi thêm chút nữa đi, được không? Coi như thím Lý xin cô, cô không thể đội mưa đi tìm cậu chủ được.
-Thím Lý, cháu biết rồi, thím đi hâm nóng thức ăn đi, cháu hơi đói rồi.
Diệp Vãn Ninh biết thím Lý lo lắng cho sự an toàn của cô nhưng trong lòng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của Lục Thừa Tiêu. Lẽ nào đây là phản ứng thông thường sau khi mang thai.
-Như vậy mới đúng, cô chờ một chút, tôi đi hâm nóng thức ăn cho cô nhé!
Thím Lý nhanh chóng cầm lấy ô trong tay Diệp Vãn Ninh, đóng cửa lại rồi mới đi vào bếp. Ba mươi phút nữa rồi qua, nhìn kim đồng hồ đã chỉ chín giờ, Diệp Vãn Ninh đã ăn cơm xong đang ngồi trên ghế sofa thấp thỏm ngóng chờ.
-Cô chủ, cô mau đi ngủ đi.
-Vâng.
Diệp Vãn Ninh đứng dậy đi lên lâu.
-Thím Lý, thím cũng đi ngủ sớm đi.
-Vâng, cô chủ, tôi cũng đi ngủ đây.
-Vâng.
Diệp Vãn Ninh gật đầu, đi vào phòng ngủ, chỉ khoảng mười phút sau trong biệt thự chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của những cây đèn ngủ và đèn hành lang. Nhìn thấy thím Lý đã đi ra dãy nhà phía sau, cô lặng lẽ đi ra cửa. Cô đã suy đi tính lại mới nghĩ đến cách này, nếu như thím Lý vẫn ở đây nhất định sẽ không để cô ra ngoài cho nên cô chỉ có thể dùng cách này để đi tìm Lục Thừa Tiêu. Thật sự cô không thể yên tâm, đợi chờ cũng là một sự dày vò đau khổ.
Diệp Vãn Ninh mặc áo mưa vào, cầm theo đèn pin chống nước nhanh chóng đi xuống núi để tìm Lục Thừa Tiêu.
-Lục Thừa Tiêu, Lục Thừa Tiêu …
Cô đi dọc theo đường lớn để tìm Lục Thừa Tiêu. Cây cối dọc hai bên đường đi phần lớn đều bị gió lớn thổi gãy đổ hoặc rạp về một phía. Nhìn vào dấu vết của cơn bão, Diệp Vãn Ninh vội đưa tay xoa nhẹ lên bụng, cẩn thận bước đi, một tay vẫn đặt trên bụng mình.
-Con yêu, con hãy câu chúc cho mẹ sớm tìm được bố con. Mặc dù con không phải là kết tinh tình yêu giữa bố và mẹ nhưng chắc chắn con là bảo bối của bố mẹ, vì vậy con hãy cầu chúc cho mẹ sớm tìm được bố con nhé!
Diệp Vãn Ninh âm thầm tự nói với mình, nhất định không được để mình gặp nguy hiểm. Đi đến lưng chừng núi, từ xa Diệp Vãn Ninh đã nhìn thấy đèn xe vẫn sáng, cần gạt nước vần hoạt động không ngừng.
-Tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy.
Cô thờ phào nhẹ nhóm, nhanh chóng đi xuống, cô mừng rỡ mở cửa xe ra nhưng lại không thấy Lục Thừa Tiêu đâu. Cô giơ tay sờ vào ghế lái, ghế không còn hơi ấm. Cô vội vàng giơ tay chạm vào ổ khóa thì phát hiện chìa khóa vẫn cắm ở đó nhưng không cách nào khởi động được xe. Xem ra xe đi đến đây thì xảy ra sự cố cho nên anh ấy bị kẹt lại ở giữa đường, lại thêm xung quanh không có tín hiệu cho nên điện thoại mới không gọi được.
Nhưng mà bây giờ, anh ấy đi đâu rồi?
Diệp Vãn Ninh không khỏi run rẩy, cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh.
-Lục Thừa Tiêu, Lục Thừa Tiêu anh đang ở đâu? Anh có ở gân đây không? Anh trả lời tôi được không?
Diệp Vãn Ninh vô cùng lo lắng, cô cũng không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy. Cô giống như con kiến bò trong chảo nóng. Nước mưa liên tục làm ướt đôi gò má xinh xắn của cô, cô đưa tay ra lau những giọt nước trên mặt mà cũng không phân biệt được đó là nước mưa giá lạnh hay nước mắt nóng hổi. Cô dùng mu bàn tay để lau mặt nhiều lân, đột nhiên ánh đèn pin của cô chiếu vào một dấu chân trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook