Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn
-
Chương 6: Nghịch thiên anh vũ
Bạch Viễn lâm vào một giấc mộng.
Chính xác mà nói là một cơn ác mộng.
Trong mộng hắn chẳng biết lúc nào đi trong một đoàn sương mù, xung quanh trắng xoá không nhìn thấy cái gì.
Hắn thất kinh váng đầu xua loạn.
Đột nhiên sương mù tán đi, tầm nhìn nhất thời rộng rãi, nhưng đầy đất đều là thi thể vẹt chết.
Bạch Viễn trong lòng run sợ đang muốn chạy trốn.
Nhưng mà đám thi thể kia vô cùng hung ác đứng dậy, hướng hắn vọt tới ——
Một con đi đầu, nhả một đống vàng vàng gì đó trên cánh tay hắn, những con còn lại nhất thời vui mừng lên, nóng lòng muốn thử.
Sau đó,
Sau đó Bạch Viễn liền thức dậy.
Khi tỉnh lại một thân mồ hôi lạnh, Bạch Viễn lòng còn sợ hãi quét mắt bốn phía, không có chứng kiến một con vẹt nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà.
Trên cánh tay có cái gì đó dính như keo rõ ràng nhắc nhở hắn không nên quên mộng.
“= =...”
Ngay cả Bạch Viễn hiện tại đã muốn học được lãnh đạm rồi, khóe miệng vẫn không thể ức chế co rút.
Bất quá hắn hiện tại rất tò mò, hôm qua rõ ràng bịt kín phòng a, vẹt thối kia thế nào chen vào được?
Vẹt luôn như vậy khéo hiểu lòng người, theo suy nghĩ của Bạch Viễn từ cửa sổ bay vào, dừng ở máy tính chuẩn bị tư thế cúi đầu, “Hoàng thượng, nô tì đã tới chậm.”
Tốt lắm, lần sau phải nhớ rõ cửa sổ.
Bạch Viễn dịu dàng cười,
“Ái phi hôm nay như thế nào nhớ được tự xưng nô tì sao?”
Muốn đọ chỉ số thông minh phải không, lão tử cùng ngươi.
“Bởi vì người ta nghĩ thông suốt thôi ~ “
Vẹt cúi đầu sửa lại một chút lông mao trên người,
“Người ta sau này sẽ là người của ngươi ~ “
“…”
Bạch Viễn sắc mặt treo lên một mảnh hắc tuyến, hắn đột nhiên cũng nhớ tới một việc.
Mấy ngày hôm trước hắn và vẹt cùng nhau xem một đoạn kịch cẩu huyết.
Hắn đang uống nước, liền nghe được trong phim nữ chính một câu đi ra, “Người ta sau này sẽ là người của ngươi thôi ~ “
Lúc ấy hắn thiếu chút nữa bị sặc chết, thầm nghĩ vẹt thối sẽ lại cười nhạo hắn. Kết quả sau một lúc lâu cũng chưa nghe được thanh âm của nó, sau đó hắn nghi hoặc quay đầu nhìn,
Nhìn qua đôi mắt trầm tư loé lên tinh quang kia, không biết lại lên cái ý dâm gì.
Hắn kỳ quái đi tới.
Cho nên mới có tình huống hiện tại ——
Vẹt chết kia lúc ấy là đang nghĩ sử dụng những lời này như thế nào sao?
Fuck!
Hắn thiệt tình cảm thấy được vẹt thối này chỉ số thông minh quá động trời rồi!
Bạch Viễn yên lặng liếc mắt vẹt thối đang đắc ý bên cạnh máy tính, kiềm nén cảm xúc muốn bóp chết nó, vọt vào phòng tắm.
=========
Đi ở trên đường đến công ty, Bạch Viễn hít một hơi thật sâu.
Cái này cùng chướng khí mù mịt trong nhà thật sự là tốt hơn nhiều lắm.
“Đinh ~~ “
Di động taobao của Bạch Viễn đột nhiên vui mừng hát lên.
Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn dãy số, đầu nhất thời run lên.
Tổng tài lại gọi điện thoại đến để làm chi?
Lấy lại bình tĩnh, lúc này mới bắt máy.
“Ở đâu? Ta tới đón ngươi.”
Vì cái gì lại là lời dạo đầu này a, núi băng chẳng lẽ lời kịch cũng sẽ không đổi sao!?
Bạch Viễn nhe răng toét miệng đáp trả,
“Tổng tài có chuyện gì?”
Thanh âm của đối phương lạnh đến khiếp người,
“Bạch Thỏ lại không ăn cơm.”
Ta khi nào thì thành bảo mẫu chó chuyên nghiệp sao? Chén sứ ngạo kiều đột nhiên trồi lên trong óc, Bạch Viễn đành phải bất đắc dĩ đáp trả, “Được rồi... Ta ở XXX lộ “
“Đô... Đô...”
“…”
Bạch Viễn khóe mắt vừa kéo, fuck, đừng quyết đoán như vậy được chứ, làm người ta rất khó kham nổi!
Chính xác mà nói là một cơn ác mộng.
Trong mộng hắn chẳng biết lúc nào đi trong một đoàn sương mù, xung quanh trắng xoá không nhìn thấy cái gì.
Hắn thất kinh váng đầu xua loạn.
Đột nhiên sương mù tán đi, tầm nhìn nhất thời rộng rãi, nhưng đầy đất đều là thi thể vẹt chết.
Bạch Viễn trong lòng run sợ đang muốn chạy trốn.
Nhưng mà đám thi thể kia vô cùng hung ác đứng dậy, hướng hắn vọt tới ——
Một con đi đầu, nhả một đống vàng vàng gì đó trên cánh tay hắn, những con còn lại nhất thời vui mừng lên, nóng lòng muốn thử.
Sau đó,
Sau đó Bạch Viễn liền thức dậy.
Khi tỉnh lại một thân mồ hôi lạnh, Bạch Viễn lòng còn sợ hãi quét mắt bốn phía, không có chứng kiến một con vẹt nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà.
Trên cánh tay có cái gì đó dính như keo rõ ràng nhắc nhở hắn không nên quên mộng.
“= =...”
Ngay cả Bạch Viễn hiện tại đã muốn học được lãnh đạm rồi, khóe miệng vẫn không thể ức chế co rút.
Bất quá hắn hiện tại rất tò mò, hôm qua rõ ràng bịt kín phòng a, vẹt thối kia thế nào chen vào được?
Vẹt luôn như vậy khéo hiểu lòng người, theo suy nghĩ của Bạch Viễn từ cửa sổ bay vào, dừng ở máy tính chuẩn bị tư thế cúi đầu, “Hoàng thượng, nô tì đã tới chậm.”
Tốt lắm, lần sau phải nhớ rõ cửa sổ.
Bạch Viễn dịu dàng cười,
“Ái phi hôm nay như thế nào nhớ được tự xưng nô tì sao?”
Muốn đọ chỉ số thông minh phải không, lão tử cùng ngươi.
“Bởi vì người ta nghĩ thông suốt thôi ~ “
Vẹt cúi đầu sửa lại một chút lông mao trên người,
“Người ta sau này sẽ là người của ngươi ~ “
“…”
Bạch Viễn sắc mặt treo lên một mảnh hắc tuyến, hắn đột nhiên cũng nhớ tới một việc.
Mấy ngày hôm trước hắn và vẹt cùng nhau xem một đoạn kịch cẩu huyết.
Hắn đang uống nước, liền nghe được trong phim nữ chính một câu đi ra, “Người ta sau này sẽ là người của ngươi thôi ~ “
Lúc ấy hắn thiếu chút nữa bị sặc chết, thầm nghĩ vẹt thối sẽ lại cười nhạo hắn. Kết quả sau một lúc lâu cũng chưa nghe được thanh âm của nó, sau đó hắn nghi hoặc quay đầu nhìn,
Nhìn qua đôi mắt trầm tư loé lên tinh quang kia, không biết lại lên cái ý dâm gì.
Hắn kỳ quái đi tới.
Cho nên mới có tình huống hiện tại ——
Vẹt chết kia lúc ấy là đang nghĩ sử dụng những lời này như thế nào sao?
Fuck!
Hắn thiệt tình cảm thấy được vẹt thối này chỉ số thông minh quá động trời rồi!
Bạch Viễn yên lặng liếc mắt vẹt thối đang đắc ý bên cạnh máy tính, kiềm nén cảm xúc muốn bóp chết nó, vọt vào phòng tắm.
=========
Đi ở trên đường đến công ty, Bạch Viễn hít một hơi thật sâu.
Cái này cùng chướng khí mù mịt trong nhà thật sự là tốt hơn nhiều lắm.
“Đinh ~~ “
Di động taobao của Bạch Viễn đột nhiên vui mừng hát lên.
Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn dãy số, đầu nhất thời run lên.
Tổng tài lại gọi điện thoại đến để làm chi?
Lấy lại bình tĩnh, lúc này mới bắt máy.
“Ở đâu? Ta tới đón ngươi.”
Vì cái gì lại là lời dạo đầu này a, núi băng chẳng lẽ lời kịch cũng sẽ không đổi sao!?
Bạch Viễn nhe răng toét miệng đáp trả,
“Tổng tài có chuyện gì?”
Thanh âm của đối phương lạnh đến khiếp người,
“Bạch Thỏ lại không ăn cơm.”
Ta khi nào thì thành bảo mẫu chó chuyên nghiệp sao? Chén sứ ngạo kiều đột nhiên trồi lên trong óc, Bạch Viễn đành phải bất đắc dĩ đáp trả, “Được rồi... Ta ở XXX lộ “
“Đô... Đô...”
“…”
Bạch Viễn khóe mắt vừa kéo, fuck, đừng quyết đoán như vậy được chứ, làm người ta rất khó kham nổi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook