Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 76: Ngoại truyện: Lâm Mẫn thầm thương Triền Lãm
Hôm nay tôi bỗng cao hứng mời Lâm Mẫn đến Ti gia chơi đùa.Cô ấy đi đến nơi nào cũng tán thưởng nơi đó. Tôi căn dặn kỹ càng, thư phòng phía bên phải tuyệt không được bước vào vì tôi biết tên anh trai kia sẽ không thích người ngoài ra vào chỗ riêng tư của bản thân. Cô vẫn tò mò mà bước vào, vì gặp hắn mà si mê, từ đó hình ảnh hắn ngồi nghiêm túc mà chăm chú xử lý văn kiện cứ chập chờn trong đầu cô. Mỗi lần gặp hắn, cô đều đỏ mặt mà trốn tránh. Tôi thì không chú ý nhiều nên cũng chẳng nhận ra, Lâm Mẫn lại chẳng tâm sự chút nào.
- Lâm Mẫn, đợt lễ tình nhân valentine lần này, cậu có dự định tặng socola cho ai chưa?
- Cậu thì sao? Tôi gác tay lên bàn mà trầm tư.
- Còn phải hỏi, ưm.....đương nhiên là Dận Dịch, thần tượng của tớ rồi. Nói xong, tôi keo tay Lâm Mẫn chạy khỏi quán coffee ven đường. Đi vào tiệm bán các đồ lưu niệm. Tôi đến quầy hộp đựng socola và ruy băng, nhìn các thứ nhỏ nhỏ lung linh khiến tôi thích thú mà lựa chọn mải miết. Tôi lấy chiếc hộp nhung xanh, có 4 ngăn tương đối lớn và ruy băng đỏ đẹp mắt. Tôi thắc mắc nhìn chiếc hộp đen sần sùi đơn giản trong tay Lâm Mẫn mà nhíu mày.
- Cậu định tặng cho ông già nào sao? Hôm nay, không lẽ mắt thẩm mỹ của cậu tuột đến con số zero à. Lâm Mẫn giấu chiếc hộp phía sau mà cười ngượng ngùng.
- Tớ chưa biết tặng cho ai nên cứ chọn tuỳ tiện ấy mà. Trong đầu liền xuất hiện gương mặt đẹp đẽ của Triền Lãm mà tung tăng tính tiền.
- Này, Thẩm Thẩm. Đàn ông họ rất thích uống cà phê đúng không?
- Tớ cũng không biết, hình như là vậy vì anh trai tớ uống mỗi ngày, chắc là thích.
- Anh trai cậu thường uống vị cà phê như thế nào? Tớ hỏi để tham khảo.
- Hình như hắn uống có hơi đắng. Tôi mân mê chiếc hộp đáng yêu trong tay, không nghĩ ngợi và để tâm mấy vào câu hỏi của Lâm Mẫn. Sở dĩ biết được là vì lúc chưa biết hắn thay đổi bắt đầu uống cà phê mỗi sáng. Theo thói quen, giật ly của hắn mà tu ừng ực, chất lỏng vừa đụng đầu lưỡi tôi liền phun ra vì đắng chết miệng tôi rồi vậy mà hắn còn cười khiến tôi điên tiết khi nhớ lại.
- Tớ vừa tặng cho Dận Dịch có vẻ anh ấy rất thích, còn hộp đen sần sùi của cậu định tặng cho ai? Tôi đẩy đẩy chiếc hộp trong tay Lâm Mẫn mà tò mò.
- Haizzzz.... Tớ lỡ tay làm nó quá đắng, vì lần đầu tiên làm nên... Hay là tiện lúc trước nghe nói anh cậu thích đắng vậy xử lý dùm tớ đi. Tôi có chút khó hiểu mà gật đầu.
- Ca ca, Lâm Mẫn lỡ tay làm socola đắng, nhân tiện nghe anh thích đắng, liền đưa anh xử lý. Triền Lãm vừa nghe qua liền hiểu dụng ý của Lâm Mẫn, chỉ có tôi là không hiểu. Anh nhận lấy đợi tôi vừa khuất bóng liền quẳng vào xọt rác không chút chần chừ mà cười nhạo.
- Cái gì là tiện tay chứ? Đùa.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Socola lần trước....anh ăn....có vừa miệng không? Vì tim đập nhanh, Lâm Mẫn có chút không dám nhìn anh vì gương mặt đã sớm đỏ ửng khi thấy anh từ xa. Anh nhìn qua liền nhận ra.
- À.... Thẩm Thẩm có đưa. Tôi tiện để vào túi, lúc tìm liền biến mất. Thực không biết... Hắn tỏ vẻ tiếc nuối.
- Không sao. Đó chỉ là lỡ tay làm quá đắng, vì nghe nói anh thích nên tiện cho anh, nếu giữ lại bản thân cũng chẳng nuốt nỗi.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Em thích anh. Lâm Mẫn dùng hết sức can đảm mà đứng trước mặt Triền Lãm nói ra lòng mình, trong phòng bar xập xình tiếng nhạc, anh thong thả uống rượu mà nhìn Lâm Mẫn như một vở kịch vui vẻ trước mắt. Cô căng thẳng mồ hôi ra đầy tay và trán. Đan hai tay vào nhau mà bấu chặt.
- Năm lần bảy lượt, mọi chuyện diễn ra trước mắt, cô không phải quá ngu ngốc mà không biết tôi không hề có chút thiện cảm với cô.
- Em thích anh. Anh chán ghét bỏ đi, Lâm Mẫn đứng trời trồng đó mà rơi lệ. Cầm lấy ly rượu anh vừa uống, nơi anh đụng môi mà dùng chỗ đó uống cạn. Vị mạnh của rượu tan trong miệng khiến cô lâng lâng mà nhìn theo hướng anh biến mất càng khóc to.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Cậu gửi choàng len này cho anh cậu giúp tớ.
- Anh tớ?
- Vì... Lúc trước tớ làm hỏng của anh ấy nên bay giờ trả lại là đương nhiên. Tôi lại đứng giữa mà giao tới tay anh tôi, chiếc khăn đẹp đẽ, được thêu bằng cả tâm huyết lại rơi vào xọt rác.
Dù biết Triền Lãm chẳng coi ra gì nhưng vẫn một mực si tình mà thương nhớ để trong lòng.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Em thích anh. Tờ giấy được đính kèm cùng chiếc khăn len, lúc anh vứt vô tình nó bay lên bàn, nằm gọn cho tầm mắt anh nhìn thấy. Anh cười nhạt, xé bỏ, xé cả tấm lòng của Lâm Mẫn.
- Lâm Mẫn, đợt lễ tình nhân valentine lần này, cậu có dự định tặng socola cho ai chưa?
- Cậu thì sao? Tôi gác tay lên bàn mà trầm tư.
- Còn phải hỏi, ưm.....đương nhiên là Dận Dịch, thần tượng của tớ rồi. Nói xong, tôi keo tay Lâm Mẫn chạy khỏi quán coffee ven đường. Đi vào tiệm bán các đồ lưu niệm. Tôi đến quầy hộp đựng socola và ruy băng, nhìn các thứ nhỏ nhỏ lung linh khiến tôi thích thú mà lựa chọn mải miết. Tôi lấy chiếc hộp nhung xanh, có 4 ngăn tương đối lớn và ruy băng đỏ đẹp mắt. Tôi thắc mắc nhìn chiếc hộp đen sần sùi đơn giản trong tay Lâm Mẫn mà nhíu mày.
- Cậu định tặng cho ông già nào sao? Hôm nay, không lẽ mắt thẩm mỹ của cậu tuột đến con số zero à. Lâm Mẫn giấu chiếc hộp phía sau mà cười ngượng ngùng.
- Tớ chưa biết tặng cho ai nên cứ chọn tuỳ tiện ấy mà. Trong đầu liền xuất hiện gương mặt đẹp đẽ của Triền Lãm mà tung tăng tính tiền.
- Này, Thẩm Thẩm. Đàn ông họ rất thích uống cà phê đúng không?
- Tớ cũng không biết, hình như là vậy vì anh trai tớ uống mỗi ngày, chắc là thích.
- Anh trai cậu thường uống vị cà phê như thế nào? Tớ hỏi để tham khảo.
- Hình như hắn uống có hơi đắng. Tôi mân mê chiếc hộp đáng yêu trong tay, không nghĩ ngợi và để tâm mấy vào câu hỏi của Lâm Mẫn. Sở dĩ biết được là vì lúc chưa biết hắn thay đổi bắt đầu uống cà phê mỗi sáng. Theo thói quen, giật ly của hắn mà tu ừng ực, chất lỏng vừa đụng đầu lưỡi tôi liền phun ra vì đắng chết miệng tôi rồi vậy mà hắn còn cười khiến tôi điên tiết khi nhớ lại.
- Tớ vừa tặng cho Dận Dịch có vẻ anh ấy rất thích, còn hộp đen sần sùi của cậu định tặng cho ai? Tôi đẩy đẩy chiếc hộp trong tay Lâm Mẫn mà tò mò.
- Haizzzz.... Tớ lỡ tay làm nó quá đắng, vì lần đầu tiên làm nên... Hay là tiện lúc trước nghe nói anh cậu thích đắng vậy xử lý dùm tớ đi. Tôi có chút khó hiểu mà gật đầu.
- Ca ca, Lâm Mẫn lỡ tay làm socola đắng, nhân tiện nghe anh thích đắng, liền đưa anh xử lý. Triền Lãm vừa nghe qua liền hiểu dụng ý của Lâm Mẫn, chỉ có tôi là không hiểu. Anh nhận lấy đợi tôi vừa khuất bóng liền quẳng vào xọt rác không chút chần chừ mà cười nhạo.
- Cái gì là tiện tay chứ? Đùa.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Socola lần trước....anh ăn....có vừa miệng không? Vì tim đập nhanh, Lâm Mẫn có chút không dám nhìn anh vì gương mặt đã sớm đỏ ửng khi thấy anh từ xa. Anh nhìn qua liền nhận ra.
- À.... Thẩm Thẩm có đưa. Tôi tiện để vào túi, lúc tìm liền biến mất. Thực không biết... Hắn tỏ vẻ tiếc nuối.
- Không sao. Đó chỉ là lỡ tay làm quá đắng, vì nghe nói anh thích nên tiện cho anh, nếu giữ lại bản thân cũng chẳng nuốt nỗi.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Em thích anh. Lâm Mẫn dùng hết sức can đảm mà đứng trước mặt Triền Lãm nói ra lòng mình, trong phòng bar xập xình tiếng nhạc, anh thong thả uống rượu mà nhìn Lâm Mẫn như một vở kịch vui vẻ trước mắt. Cô căng thẳng mồ hôi ra đầy tay và trán. Đan hai tay vào nhau mà bấu chặt.
- Năm lần bảy lượt, mọi chuyện diễn ra trước mắt, cô không phải quá ngu ngốc mà không biết tôi không hề có chút thiện cảm với cô.
- Em thích anh. Anh chán ghét bỏ đi, Lâm Mẫn đứng trời trồng đó mà rơi lệ. Cầm lấy ly rượu anh vừa uống, nơi anh đụng môi mà dùng chỗ đó uống cạn. Vị mạnh của rượu tan trong miệng khiến cô lâng lâng mà nhìn theo hướng anh biến mất càng khóc to.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Cậu gửi choàng len này cho anh cậu giúp tớ.
- Anh tớ?
- Vì... Lúc trước tớ làm hỏng của anh ấy nên bay giờ trả lại là đương nhiên. Tôi lại đứng giữa mà giao tới tay anh tôi, chiếc khăn đẹp đẽ, được thêu bằng cả tâm huyết lại rơi vào xọt rác.
Dù biết Triền Lãm chẳng coi ra gì nhưng vẫn một mực si tình mà thương nhớ để trong lòng.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Em thích anh. Tờ giấy được đính kèm cùng chiếc khăn len, lúc anh vứt vô tình nó bay lên bàn, nằm gọn cho tầm mắt anh nhìn thấy. Anh cười nhạt, xé bỏ, xé cả tấm lòng của Lâm Mẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook