Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 61: Tán Yên chết tiệt
- Cũng thật là lạ, loại người vụng về mà chả được việc gì như cô, chủ tịch sẽ đuổi thẳng tay khi sai lầm nhỏ, nhưng cô lại là khác, quá may mắn đi. Ngưng Phị chép miệng, nhìn kỹ tôi.
- Ừ, nhìn cô cũng rất đẹp mắt đấy. Điều này còn lạ sao? Tôi tự hỏi. Vừa dứt lời, anh liền xuất hiện, nối đuôi phía sau là Tán Yên đi vào văn phòng. Cô ta còn đáng ghét đến nỗi nhìn tôi cười mị hoặc. Hai người vừa biến khỏi tầm mắt, tôi nắm chặt váy bản thân mà cắn răng.
- Không có gì lạ đâu. Nhưng nói thật với cô là tình trạng này chỉ xuất hiện vài năm nay thôi. Lúc trước, tôi thấy anh rất liêm chính, không bao giờ có mối quan hệ mập mờ thế này đâu. Đàn ông mấy người này khó hiểu quá. Thấy cô ta lắc lắc đầu mà cảm thấy buồn cười nhưng lại là không có tâm tư để cười.
- Theo cô chủ tịch sẽ làm gì bên trong? Cô không tò mò sao? Cô ta tiến lại gần tôi, tôi chớp mắt ngây ngô.
- Làm gì a? Không nghĩ ra. Vừa nói xong, trong đầu liền hiện lên cảnh hai người đang ôm hôn nhau nồng nhiệt nhưng nhanh chóng lắc đầu bãi bỏ.
- Cô đúng thật là não ngắn. Còn làm gì được cơ chứ. Hai cơ thể... triền miên... mãnh liệt...
- Không có đâu, cô đây là đọc truyện quá nhiều rồi. Tưởng tình tiết như trong truyện sao? Tôi ngắt lời vì thực sự là không muốn thu những lời này vào tai. Máu ghen chồng chất khiến tôi muốn phun ra ngoài. Cũng đang rất tò mò không biết họ đang làm gì. May có tập văn kiện cần chữ ký của anh nhưng nếu tôi vào hiện tại, anh có tức giận không? Suy nghĩ rất kỹ mới đứng lên.
- Cô định vào sao? Nếu có chuyện gì tôi cứu cô không nổi đâu. Ngưng Phị trợn mắt nhìn tôi sắp đẩy cửa vào. Tôi vẫn không chút để ý mà đi vào, che mắt bản thân lại. Đi thẳng đến đưa tập văn kiện cho anh.
- Tôi cần chữ ký của anh ngay. Thấy tôi kì hoặc như vậy anh có chút nhíu mày. Tán Yên ngồi trên sofa bên kia cười rơn người.
- Cô nghĩ chúng tôi làm gì mà phải che mắt? Vừa nghe, tôi liền giở tay. A...ánh sáng lại về với làng. Liền nhìn thấy anh nhíu mày cau có.
- Không có. Tôi cười ngượng ngùng mà xua tay.
- Việc làm của cô đã thể hiện rõ còn chối. Tôi ngượng đỏ mặt cầm văn kiện đã ký xong nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngưng Phị thấy tôi đi ra liền chạy nhanh đến, tôi tức giận đẩy tay cô ta.
- Đều là tại cô, bên trong không có việc gì hết.
- Không phải lúc đầu cô mắng tôi ghiện truyện sao?
- Vì cô theo chủ tịch lâu năm, tôi mới nghĩ cô đã nhìn thấy qua. Tôi khăng khăng cho bản thân là đúng, không nhường nhịn câu nào.
- Không phải tôi chỉ đoán cho cô nghe sao? Tai nào của cô nghe tôi đã nhìn thấy qua chứ?
- Nhưng có lẽ cô vào quá sớm, họ chưa kịp động tĩnh đấy. Cô ta cười tinh nghịch mà cầm cốc cà phê rời đi. Thì ra cô ta cũng không quá cứng nhắc như tôi tưởng. Vừa rồi thực là xấu hổ không biết chui vào đâu, thà lúc đầu đường đường chính chính mà bước vào thì đã không có cớ sự này. Đáng nhẽ, tôi phải tin anh không phải là người bại hoại đó mới đúng, nhưng anh như vậy thì bắt buộc tôi nghĩ sao đây? Nhưng tôi bây giờ lấy tư cách gì để mắng anh? Những việc làm này chứng tỏ anh đã sớm loại bỏ tôi ra khỏi lòng anh rồi. Tôi hiện đeo bám lại gần anh như thế này, là tôi đang vọng tưởng một cách ngu ngốc đến đần độn hết chỗ nói. Điện thoại nội bộ vang lên, tôi nhanh chóng định hình tâm tư bản thân mà nhấc máy. Vừa đưa đến bên tai, giọng nói anh rõ ràng.
- Hai coffee. Liền tắt máy, không có trả lời được. Tôi thở dài, dựng người đi pha. Làm một ly vừa một muỗng đường như anh thường uống, một ly nhạt vừa cho Tán Yên. Tôi nhanh tay bưng vào trong vì rất nóng khiến tay trắng nõn đỏ lên.
- Mời cô. Tôi vừa xoay người thì liền bị anh gọi lại.
- Cô ở lại đây đi, Yên Yên có vẻ buồn chán. Đầu óc tôi liền ong ong lên, Yên Yên? Cảm giác đau đớn truyền đến não. Tôi cười lạnh mà ngồi bên cạnh cô ta, cũng tốt có thể ngắm anh làm việc.
- Cô người ở đâu? Nghe thấy cô ta hỏi, tôi càng không muốn trả lời nhưng đây cũng là công việc nên tôi không tiện không trả lời.
- Giang Nam.
- A... Tôi đã quay phim ở Ô Trấn. Thực sự Giang Nam rất đẹp. Không khí lại trong lành khoáng đãng.
- Vậy sao? Cô ta gật đầu mà cười vui vẻ, thật sự tâm tư quá đơn thuần đi.
- Cô bao nhiêu tuổi?
- 25.
- À...cô trang điểm đậm như vậy có khó chịu không? Theo tôi thấy cô có vẻ trang điểm lệch hẳn đường hiện có. Cô ta quan sát tôi thật kỹ mà nhíu mày. Chính anh ngồi đằng xa cũng không khỏi chú ý.
- Theo tôi thấy, đường nét hiện của cô chứng tỏ cô rất đẹp đẽ nhưng vì cố ý trang điểm cho già dặn hơn. Tôi chắc chắn. Anh cũng đang quan sát tôi, tôi run người liền ngồi xoay lưng với anh. Anh nhận thấy rõ nhíu mày càng chặt.
- Cô nhìn lầm rồi, vì tôi rất xấu nên mới lạm dụng mỹ phẩm để tân trang bản thân. Cô đừng để tâm quá. Cái cô Tán Yên chết tiệt này, ai cần cô để ý? Đúng là chẳng ưa vào mắt nổi. Hừ...
- Ừ, nhìn cô cũng rất đẹp mắt đấy. Điều này còn lạ sao? Tôi tự hỏi. Vừa dứt lời, anh liền xuất hiện, nối đuôi phía sau là Tán Yên đi vào văn phòng. Cô ta còn đáng ghét đến nỗi nhìn tôi cười mị hoặc. Hai người vừa biến khỏi tầm mắt, tôi nắm chặt váy bản thân mà cắn răng.
- Không có gì lạ đâu. Nhưng nói thật với cô là tình trạng này chỉ xuất hiện vài năm nay thôi. Lúc trước, tôi thấy anh rất liêm chính, không bao giờ có mối quan hệ mập mờ thế này đâu. Đàn ông mấy người này khó hiểu quá. Thấy cô ta lắc lắc đầu mà cảm thấy buồn cười nhưng lại là không có tâm tư để cười.
- Theo cô chủ tịch sẽ làm gì bên trong? Cô không tò mò sao? Cô ta tiến lại gần tôi, tôi chớp mắt ngây ngô.
- Làm gì a? Không nghĩ ra. Vừa nói xong, trong đầu liền hiện lên cảnh hai người đang ôm hôn nhau nồng nhiệt nhưng nhanh chóng lắc đầu bãi bỏ.
- Cô đúng thật là não ngắn. Còn làm gì được cơ chứ. Hai cơ thể... triền miên... mãnh liệt...
- Không có đâu, cô đây là đọc truyện quá nhiều rồi. Tưởng tình tiết như trong truyện sao? Tôi ngắt lời vì thực sự là không muốn thu những lời này vào tai. Máu ghen chồng chất khiến tôi muốn phun ra ngoài. Cũng đang rất tò mò không biết họ đang làm gì. May có tập văn kiện cần chữ ký của anh nhưng nếu tôi vào hiện tại, anh có tức giận không? Suy nghĩ rất kỹ mới đứng lên.
- Cô định vào sao? Nếu có chuyện gì tôi cứu cô không nổi đâu. Ngưng Phị trợn mắt nhìn tôi sắp đẩy cửa vào. Tôi vẫn không chút để ý mà đi vào, che mắt bản thân lại. Đi thẳng đến đưa tập văn kiện cho anh.
- Tôi cần chữ ký của anh ngay. Thấy tôi kì hoặc như vậy anh có chút nhíu mày. Tán Yên ngồi trên sofa bên kia cười rơn người.
- Cô nghĩ chúng tôi làm gì mà phải che mắt? Vừa nghe, tôi liền giở tay. A...ánh sáng lại về với làng. Liền nhìn thấy anh nhíu mày cau có.
- Không có. Tôi cười ngượng ngùng mà xua tay.
- Việc làm của cô đã thể hiện rõ còn chối. Tôi ngượng đỏ mặt cầm văn kiện đã ký xong nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngưng Phị thấy tôi đi ra liền chạy nhanh đến, tôi tức giận đẩy tay cô ta.
- Đều là tại cô, bên trong không có việc gì hết.
- Không phải lúc đầu cô mắng tôi ghiện truyện sao?
- Vì cô theo chủ tịch lâu năm, tôi mới nghĩ cô đã nhìn thấy qua. Tôi khăng khăng cho bản thân là đúng, không nhường nhịn câu nào.
- Không phải tôi chỉ đoán cho cô nghe sao? Tai nào của cô nghe tôi đã nhìn thấy qua chứ?
- Nhưng có lẽ cô vào quá sớm, họ chưa kịp động tĩnh đấy. Cô ta cười tinh nghịch mà cầm cốc cà phê rời đi. Thì ra cô ta cũng không quá cứng nhắc như tôi tưởng. Vừa rồi thực là xấu hổ không biết chui vào đâu, thà lúc đầu đường đường chính chính mà bước vào thì đã không có cớ sự này. Đáng nhẽ, tôi phải tin anh không phải là người bại hoại đó mới đúng, nhưng anh như vậy thì bắt buộc tôi nghĩ sao đây? Nhưng tôi bây giờ lấy tư cách gì để mắng anh? Những việc làm này chứng tỏ anh đã sớm loại bỏ tôi ra khỏi lòng anh rồi. Tôi hiện đeo bám lại gần anh như thế này, là tôi đang vọng tưởng một cách ngu ngốc đến đần độn hết chỗ nói. Điện thoại nội bộ vang lên, tôi nhanh chóng định hình tâm tư bản thân mà nhấc máy. Vừa đưa đến bên tai, giọng nói anh rõ ràng.
- Hai coffee. Liền tắt máy, không có trả lời được. Tôi thở dài, dựng người đi pha. Làm một ly vừa một muỗng đường như anh thường uống, một ly nhạt vừa cho Tán Yên. Tôi nhanh tay bưng vào trong vì rất nóng khiến tay trắng nõn đỏ lên.
- Mời cô. Tôi vừa xoay người thì liền bị anh gọi lại.
- Cô ở lại đây đi, Yên Yên có vẻ buồn chán. Đầu óc tôi liền ong ong lên, Yên Yên? Cảm giác đau đớn truyền đến não. Tôi cười lạnh mà ngồi bên cạnh cô ta, cũng tốt có thể ngắm anh làm việc.
- Cô người ở đâu? Nghe thấy cô ta hỏi, tôi càng không muốn trả lời nhưng đây cũng là công việc nên tôi không tiện không trả lời.
- Giang Nam.
- A... Tôi đã quay phim ở Ô Trấn. Thực sự Giang Nam rất đẹp. Không khí lại trong lành khoáng đãng.
- Vậy sao? Cô ta gật đầu mà cười vui vẻ, thật sự tâm tư quá đơn thuần đi.
- Cô bao nhiêu tuổi?
- 25.
- À...cô trang điểm đậm như vậy có khó chịu không? Theo tôi thấy cô có vẻ trang điểm lệch hẳn đường hiện có. Cô ta quan sát tôi thật kỹ mà nhíu mày. Chính anh ngồi đằng xa cũng không khỏi chú ý.
- Theo tôi thấy, đường nét hiện của cô chứng tỏ cô rất đẹp đẽ nhưng vì cố ý trang điểm cho già dặn hơn. Tôi chắc chắn. Anh cũng đang quan sát tôi, tôi run người liền ngồi xoay lưng với anh. Anh nhận thấy rõ nhíu mày càng chặt.
- Cô nhìn lầm rồi, vì tôi rất xấu nên mới lạm dụng mỹ phẩm để tân trang bản thân. Cô đừng để tâm quá. Cái cô Tán Yên chết tiệt này, ai cần cô để ý? Đúng là chẳng ưa vào mắt nổi. Hừ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook