Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
Chương 123: Tiết thu như đổi thành tiết đông hôm đó

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

"

Chỉ cái xoay người, tiết thu như đổi thành tiết đông hôm đó, Ưng Phàm trước mắt tôi, hắn ta là thay đổi rất nhiều, tóc đen nhánh phân làm hai rũ xuống khỏi mắt nhưng nhìn vẫn là gọn gàng lãng tử, nhìn như thể một giáo sư nghiêm túc.

Tôi là tưởng bản thân đang nằm mơ đi, chính chân cũng cứng nhắc chưa nhấc lên được. Cảm động từ trong lòng bộc tràn ra ngoài. Mắt như muốn nhoè đi.

Là Ưng Phàm người da thịt đứng trước mắt tôi thật sự.

"

Tôi cất tiếng lớn, cả hai cùng nghe cùng cười, thời gian như ngưng trọng ở đó.

"

Bà cười hiền từ, cốc một cái nhẹ lên đầu tôi, tôi cũng kết hợp theo nhăn nhó chu môi vẻ đau đớn nhưng là cái cú rất nhẹ.

Đằng Đằng ăn no nê, uống trà nghe ừng ừng, là trà ấm cho nên không có đã khát, liền chạy đi xúc đá cùng nước lọc, tôi nhìn theo mà nheo mắt cười.

"



Bà thôi ngồi tám chuyện tiếp, cứ lầm bầm mấy chậu lan không thể tiếp xúc nắng gắt cho nên đi đem vào mà tưới nước tươi tốt. Lan như biết nghe lời, cứ lá ngày càng ưỡn ra như đang hấp thụ hơi lạnh bốc lên từ nước, thoải mải.

Điện thoại run bần bật, tôi đưa tay bắt đầu cuộc gọi.

"

Tôi dù biết anh không thể thấy nhưng vẫn mỉm cười, tay xoa mặt bàn gỗ êm tay.

"



Tôi thở dài một cái, giở giọng trêu đùa.

"

Hắn không nói gì thêm, trực tiếp cúp máy, tôi không chút tức giận, nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, chỉ là hơi thấy tiếc vì bà không thể nhìn thấy Bạch Kình Thần rồi, chắc phải đợi hôm nào đến.

Tôi không nán lại thêm, nói hết thảy rồi tạm biệt đi khỏi. Bóng dáng tôi cùng Đằng Đằng xa dần khỏi Sảo quán. Đến một công viên cộng cộng lớn mới xây hiện tại cho nên tôi cũng không rành lắm, chỉ có khu vui chơi cho trẻ con ở phía sau, Đằng Đằng nhìn thấy liền chạy đến, tôi cũng đề phòng nhìn xung quanh gay gắt, luôn kè kè phía sau Đằng Đằng không rời nửa bước.

Mặc dù hiện tại tôi chắc chắn những chuyện trước kia tôi sẽ không dính lấy nửa bước nhưng ai biết được họ sẽ như vậy đâu. Chuyện đó là không thể lường trước được, cho nên cẩn tắc vô ấy nấy đi.

Nhìn thấy Đằng Đằng vui vẻ, leo lên tuột xuống cầu trượt, làm tôi cũng nhộn lòng vui vẻ theo. Chỉ là đứng chưa bao lâu, sau lưng lại truyền đến tiếng nói mà đến tôi cũng không ngờ lại gặp gỡ như vậy.



Chỉ cái xoay người, tiết thu như đổi thành tiết đông hôm đó, Ưng Phàm trước mắt tôi, hắn ta là thay đổi rất nhiều, tóc đen nhánh phân làm hai rũ xuống khỏi mắt nhưng nhìn vẫn là gọn gàng lãng tử, nhìn như thể một giáo sư nghiêm túc.

Tôi là tưởng bản thân đang nằm mơ đi, chính chân cũng cứng nhắc chưa nhấc lên được. Cảm động từ trong lòng bộc tràn ra ngoài. Mắt như muốn nhoè đi.

Là Ưng Phàm người da thịt đứng trước mắt tôi thật sự.

"

Tôi cất tiếng lớn, cả hai cùng nghe cùng cười, thời gian như ngưng trọng ở đó. Cả lá rơi cũng chậm rãi theo.

"

Tôi liếc xéo Ưng Phàm một cái, trở lại như ban đầu hiền lành, chỉ tay về phía trước.

"

Tôi vừa cười vừa kể, không ngăn được khoé môi còn nở lớn, không giấu nổi gió xuân hạnh phúc đâu. Ưng Phàm cứ mãi nhìn nụ cười của tôi, dường như vẻ mặt có chút vô cảm, nhưng nhìn kỹ là ảm đạm quá mức.

"





Ưng Phàm chỉ có ngồi như vậy nhìn tay tôi đang bấu vào nhau, không đợi tôi nói liền tiếp lời.

"

Nói đến đây, tôi vờ như không nghe thấy, mặc cho Ưng Phàm nói có là tôi hay ai chăng nữa nhưng là không dính sâu thì hay hơn. Tôi rất sợ không khí hai người trùng xuống không đáng.

"

Tôi phủi mông, đứng thẳng người, vừa định gọi Đằng Đằng đến, thằng bé lại tự động muốn chạy đến.

Tôi xoa đầu thằng bé, thằng bé xoay nhìn thấy Ưng Phàm thì trơ mắt một chút, sau lại cúi đầu chào lịch sự kính trọng. Ưng Phàm cũng gật đầu tỏ ý chào lại.

"





Tôi cũng không ngờ thằng bé nhớ dai như vậy, cũng là kể hơn hai năm trước rồi. Vì tối thằng bé không chịu ngủ, tôi phải giở trò kể chuyện ru giấc ngủ, tôi cứ kể miên man chuyện này đến chuyện nọ, sau này mới thôi không nhắc chuyện cũ thêm. Chấp nhận buông bỏ quá khứ, tuyệt vọng một cách vô độ kể.

"





Anh cũng không lưu luyến gì thêm, nấn ná nhìn xuống chân một chút, lưu ý mà đến gần chồm lấy ôm tôi, dù cái ôm lướt qua rất nhanh rồi anh xoay người đi nhưng tôi cảm nhận được, cái ôm này nó chứng tỏ cho rất nhiều thứ vĩnh thiên khác.

Trên đời này chẳng có cái gì là được hay không được, mà là do ta quyết định. Nếu lúc đó đồng ý thì liền được, còn không có đồng ý thì là không được.

Triết lý đơn giản như vậy ai mà không biết, chỉ có suy ngẫm sâu thì không ai có thể nhận ra được. Đều do ta quyết định nhưng là còn chưa biết, tương lai những điều quyết định là đúng hay là sai.

Mọi thứ trước mắt tôi, còn rõ rành rành từng câu nói của Ưng Phàm cả lúc trước lẫn hiện tại. Đằng Đằng chạy đến kéo góc áo tôi, tôi nhìn xuống, thằng bé chớp chớp mắt ngơ ngác, chìa tay ra đưa cho tôi một cuốn sổ tay nhỏ. Là sổ tay tựa "Phiêu bảo lưu tình." Phía dưới còn có dòng chữ nhỏ "Thẩm, định."

Tôi vừa nhìn đến, ngước mắt tìm kiếm anh nhưng là anh đã mất dạng khỏi góc phố xì xào đông đúc kia, hoà vào dòng người mất dạng. Giây phút gặp nhau có bao lâu, nhưng sao lại khiến trong lòng người khác khó chịu như vậy?

Tôi nắm lấy tay Đằng Đằng, đi về hướng ngược lại, không có quay lưng lấy một lần nào.

"

Chỉ dám vừa đi vừa niệm, mong Ưng Phàm đừng làm mối quan hệ này thêm khó xử, là mọi chuyện đã qua, hiện tại đã rất hoàn hảo.

Con người, ai trong chuyện tình cảm cũng đều cố chấp như nhau, như trái tim đã thuộc về người đó thì mãi không chịu thu hồi.

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương