Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em
-
Chương 21: Sự ảo não của Linda
Nhóm dịch: Mèo Đen
Linda nghe thấy Lâm Lâm trả lời như vậy, trong lòng loại càng thêm choáng váng, nghĩ đến thái độ bình thường mình đối xử với Điềm Mộng Hinh, cô ta nhất thời cảm thấy trời đất đảo lộn.
Lâm Lâm nhìn vẻ mặt lúng túng của Linda, trong lòng đoán được hơn nửa, hỏi: "Người đó… người đó… thật sự chính là Tổng giám đốc của chúng ta, Lôi tổng hả?"
Linda nặng nề gật đầu, thở dài nói: "Đúng vậy, anh ta chính là tổng giám đốc của chúng ta, Lôi tổng, sau này mọi người đều phải đối xử tốt với Điềm Mộng Hinh vào, không biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào, hy vọng tôi không có chỗ nào đắc tội với cô ấy, các cô mau làm hết công việc của Điềm Mộng Hinh đi."
Linda nói xong cũng vội vội vàng vàng trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, tất cả mọi người nhìn bóng lưng vội vã của cô ta, khoảng khắc cửa vừa đóng lại, mọi người đều đồng loạt thể hiện biểu tình kỳ quái.
"Bình thường Linda rất hay bắt nạt Điềm Mộng Hinh, đoán chắc bây giờ cô ta đang rất hối hận."
"Đúng vậy, ai biết được Điềm Mộng Hinh lại có quen biết với Lôi tổng, tôi thấy Lôi tổng có vẻ rất quan tâm đến cô ấy, chứ làm gì có quan tâm đến đám nhân viên chúng ta, tôi có thấy anh ta hỏi chúng ta là đã ăn cơm hay chưa đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy, Lâm Lâm, cô và Mộng Hinh có quan hệ rất tốt với nhau, có nghe đến chuyện cô ấy quen biết Lôi tổng không."
Lâm Lâm nhìn vẻ mặt hóng chuyện của mọi người, thật sự ứng với câu nói, phụ nữ lúc nào cũng thích hóng chuyện, cô ấy cười khổ nói: "Tôi thật sự không biết gì cả, cũng là mới biết vừa nãy thôi, được rồi, mọi người làm việc đi."
Lâm Lâm nói xong cũng trở lại vị trí làm việc của mình, chuyên tâm vào trong công việc, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Lôi tổng chính là người Mộng Hinh vừa nói đến.
Lôi Thanh Tiêu dẫn Điềm Mộng Hinh đi tới một nhà hàng Âu, vì anh gọi cho cô một phần thịt bò bít tết, một phần bánh ngọt, một phần súp kem, còn mình chỉ gọi một ly cà phê.
Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu gọi như vậy, nghĩ đến trong điện thoại anh nói mình còn chưa ăn cơm trưa, nghi ngờ hỏi: "Sao anh chỉ uống cà phê, vừa rồi anh nói mình chưa ăn trưa cơ mà."
Lôi Thanh Tiêu vừa nhấp một ngụm miệng cà phê, nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói vậy, thiếu chút nữa phun hết cà phê ra, Điềm Mộng Hinh nhìn hành vi kỳ quái này của anh, anh đặt ly cà phê xuống.
"Lại chẳng phải là do tôi sợ làm em bực mình, tức giận vì tôi làm mất công việc làm thêm của em, không chịu đi ăn với tôi, nên mới nói là chưa ăn cơm à?" Lôi Thanh Tiêu cười nói.
Điềm Mộng Hinh nghe hiểu ý trong lời nói của Lôi Thanh Tiêu, cũng hiểu anh đã ăn trưa rồi, sợ là vì muốn để cô đi ăn trưa, anh mới lừa cô đi.
"Sợ rằng anh không chỉ lừa tôi mỗi chuyện này, ví dụ như anh là ông chủ của tôi, Tổng giám đốc của công ty tôi , tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao anh lại dễ dàng có được số điện thoại của tôi, biết tôi làm ở đâu, có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không?"
Điềm Mộng Hinh cầm dao nĩa cắt xong miếng thịt bò bít tết trong đĩa, đang định thưởng thức, cô vừa ăn vừa nhìn Lôi Thanh Tiêu, nói ra nghi vấn của mình.
Lôi Thanh Tiêu dùng thìa khuấy đều ly cà phê, nhìn động tác ăn thịt bò bít tết của Điềm Mộng Hinh, nói: "Thật ra tôi chính là con trai của Lôi Tử Hi, tổng giám đốc của tập đoàn Lôi thị, nhưng sợ là sau khi biết được, em sẽ giữ khoảng cách với tôi, nên tôi không nói với em, em sẽ không trách tôi chứ."
Điềm Mộng Hinh buông thìa xuống, nói: "Cũng may là anh không sớm nói cho tôi biết, nếu không có lẽ tôi đã giữ khoảng cách với anh, chứ không cho anh cơ hội làm bạn với tôi."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói vậy, khẽ nhíu mày uống một ngụm cà phê, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
Điềm Mộng Hinh không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại hỏi câu này, vụn bánh ngọt vô tình dính bên môi cô, Lôi Thanh Tiêu lập tức đưa tay ra, định lau đi giúp Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh vội kéo tay của Lôi Thanh Tiêu lại, nói: "Để tự tôi làm."
Linda nghe thấy Lâm Lâm trả lời như vậy, trong lòng loại càng thêm choáng váng, nghĩ đến thái độ bình thường mình đối xử với Điềm Mộng Hinh, cô ta nhất thời cảm thấy trời đất đảo lộn.
Lâm Lâm nhìn vẻ mặt lúng túng của Linda, trong lòng đoán được hơn nửa, hỏi: "Người đó… người đó… thật sự chính là Tổng giám đốc của chúng ta, Lôi tổng hả?"
Linda nặng nề gật đầu, thở dài nói: "Đúng vậy, anh ta chính là tổng giám đốc của chúng ta, Lôi tổng, sau này mọi người đều phải đối xử tốt với Điềm Mộng Hinh vào, không biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào, hy vọng tôi không có chỗ nào đắc tội với cô ấy, các cô mau làm hết công việc của Điềm Mộng Hinh đi."
Linda nói xong cũng vội vội vàng vàng trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, tất cả mọi người nhìn bóng lưng vội vã của cô ta, khoảng khắc cửa vừa đóng lại, mọi người đều đồng loạt thể hiện biểu tình kỳ quái.
"Bình thường Linda rất hay bắt nạt Điềm Mộng Hinh, đoán chắc bây giờ cô ta đang rất hối hận."
"Đúng vậy, ai biết được Điềm Mộng Hinh lại có quen biết với Lôi tổng, tôi thấy Lôi tổng có vẻ rất quan tâm đến cô ấy, chứ làm gì có quan tâm đến đám nhân viên chúng ta, tôi có thấy anh ta hỏi chúng ta là đã ăn cơm hay chưa đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy, Lâm Lâm, cô và Mộng Hinh có quan hệ rất tốt với nhau, có nghe đến chuyện cô ấy quen biết Lôi tổng không."
Lâm Lâm nhìn vẻ mặt hóng chuyện của mọi người, thật sự ứng với câu nói, phụ nữ lúc nào cũng thích hóng chuyện, cô ấy cười khổ nói: "Tôi thật sự không biết gì cả, cũng là mới biết vừa nãy thôi, được rồi, mọi người làm việc đi."
Lâm Lâm nói xong cũng trở lại vị trí làm việc của mình, chuyên tâm vào trong công việc, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Lôi tổng chính là người Mộng Hinh vừa nói đến.
Lôi Thanh Tiêu dẫn Điềm Mộng Hinh đi tới một nhà hàng Âu, vì anh gọi cho cô một phần thịt bò bít tết, một phần bánh ngọt, một phần súp kem, còn mình chỉ gọi một ly cà phê.
Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu gọi như vậy, nghĩ đến trong điện thoại anh nói mình còn chưa ăn cơm trưa, nghi ngờ hỏi: "Sao anh chỉ uống cà phê, vừa rồi anh nói mình chưa ăn trưa cơ mà."
Lôi Thanh Tiêu vừa nhấp một ngụm miệng cà phê, nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói vậy, thiếu chút nữa phun hết cà phê ra, Điềm Mộng Hinh nhìn hành vi kỳ quái này của anh, anh đặt ly cà phê xuống.
"Lại chẳng phải là do tôi sợ làm em bực mình, tức giận vì tôi làm mất công việc làm thêm của em, không chịu đi ăn với tôi, nên mới nói là chưa ăn cơm à?" Lôi Thanh Tiêu cười nói.
Điềm Mộng Hinh nghe hiểu ý trong lời nói của Lôi Thanh Tiêu, cũng hiểu anh đã ăn trưa rồi, sợ là vì muốn để cô đi ăn trưa, anh mới lừa cô đi.
"Sợ rằng anh không chỉ lừa tôi mỗi chuyện này, ví dụ như anh là ông chủ của tôi, Tổng giám đốc của công ty tôi , tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao anh lại dễ dàng có được số điện thoại của tôi, biết tôi làm ở đâu, có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không?"
Điềm Mộng Hinh cầm dao nĩa cắt xong miếng thịt bò bít tết trong đĩa, đang định thưởng thức, cô vừa ăn vừa nhìn Lôi Thanh Tiêu, nói ra nghi vấn của mình.
Lôi Thanh Tiêu dùng thìa khuấy đều ly cà phê, nhìn động tác ăn thịt bò bít tết của Điềm Mộng Hinh, nói: "Thật ra tôi chính là con trai của Lôi Tử Hi, tổng giám đốc của tập đoàn Lôi thị, nhưng sợ là sau khi biết được, em sẽ giữ khoảng cách với tôi, nên tôi không nói với em, em sẽ không trách tôi chứ."
Điềm Mộng Hinh buông thìa xuống, nói: "Cũng may là anh không sớm nói cho tôi biết, nếu không có lẽ tôi đã giữ khoảng cách với anh, chứ không cho anh cơ hội làm bạn với tôi."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói vậy, khẽ nhíu mày uống một ngụm cà phê, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
Điềm Mộng Hinh không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại hỏi câu này, vụn bánh ngọt vô tình dính bên môi cô, Lôi Thanh Tiêu lập tức đưa tay ra, định lau đi giúp Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh vội kéo tay của Lôi Thanh Tiêu lại, nói: "Để tự tôi làm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook